100 Bài Giáo Lý Kinh Thánh
(GIỜ ĐỀN TẠ CỦA GIA ĐÌNH )
Lm. Ph. Hoàng Minh Tuấn biên soạn
(Lưu hành nội bộ) 1999
[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.
Bài 81
NƯỚC THIÊN CHÚA
Hiệu quả sau khi chịu Phép Thanh tẩy là những điều gì ? Thưa : Có nhiều lắm : nào là được tha tội tổ tông và các tội mình làm, được ơn thánh sủng, được làm con Thiên Chúa, được Chúa Ba Ngôi ngự trong linh hồn, được sự sống đời đời... Những điều ấy, ta đã học và sẽ còn học ở bài này bài khác, hôm nay, chỉ xin trình bày một điều :
Đó là được vào “Nước Thiên Chúa”.
Trích sách Tiên tri Đaniên, ch.2
Vua Na-bu-cốđ-nô-so, một đêm nằm chiêm bao thấy một cảnh tượng lạ làm ông xúc động tâm thần và lo lắng. Ông triệu các nhà thông thái, pháp sư trong nước để giải mộng, song không ai giải được. Vua ra lệnh đem chém đầu các kẻ vô dụng đó. May thay, có Đa-niên, một tiên tri người Do thái, bị bắt làm nô lệ trong triều, sau khi cầu xin Thiên Chúa soi sáng, đã đến giải mộng. Đa-niên nói :
- Thưa Hoàng thượng, chính Thiên Chúa đã cho ngài thấy bằng mộng điều gì sẽ xảy ra vào thời sau hết : Hoàng thượng đã chiêm bao thấy một pho tượng khổng lồ, coi vẻ dễ sợ, đầu nó bằng vàng, ngực và tay bằng bạc, bụng và đùi bằng đồng, cẳng chân là sắt, bàn chân nửa sắt, nửa sành. Hoàng thượng đang mải nhìn thì từ trên núi, một hòn đá tách ra mà không do tay nào cả. Nó đập vào chân tượng và tất cả đổ xuống nát tan tành như bụi cát và gió cuốn đi mất tích. Còn hòn đá đập vào tượng thì trở thành một núi lớn choán tất cả thế gian.
Nhà vua nói :
- Đúng là giấc chiêm bao của trẫm.
Tiên tri nói tiếp :
- Đây là lời giải mộng. Pho tượng khổng lồ, đó là các nước trên thế gian. Cái đầu vàng là chính Hoàng thượng. Ngài được Thiên Chúa trên trời ban cho một đế quốc quyền năng, uy thế và đầy vinh dự. Sau ngài là một đế quốc khác kém hơn, đó là ngực và cánh tay bằng bạc. Còn bụng và bắp vế, đó là một đế quốc thứ ba sẽ thay thế và cai trị trên toàn trái đất. Đế quốc thứ tư, phần cẳng chân và chân vừa pha sắt, pha sành, sẽ nổi dậy lật nước trước, và nghiền nát mọi sự, nhưng nó sẽ suy yếu dần vì chia rẽ, như sắt không thể pha với sành được. Còn viên đá, không do tay ai, nghĩa là do chính Thiên Chúa sẽ cho chỗi dậy một nước, đời đời không bị hủy diệt và không bao giờ chuyển cho một dân nào khác. Nó sẽ nghiền tán mọi nước kia, như viên đá đã nghiền tán tất cả vàng, bạc, đồng, sắt, sành. Nó sẽ đứng vững đời đời và sẽ lớn rộng ra khắp thế gian. Đó, thưa Hoàng thượng, chính Thiên Chúa đã cho ngài biết điều gì sẽ xảy ra sau này.
Bấy giờ, Nhà Vua sấp mình xuống đất mà lạy Đa-niên, cùng thưởng cho Đa-niên chức tước, bổng lộc cao quí nhất triều đình.
* Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Qua chiêm bao và lời giải mộng, Thiên Chúa cho biết các biến chuyển của lịch sử nhân loại. Vào thời ấy, quả đúng như thế, các nước kể trên đã tuần tự thống trị trong lịch sử : đầu tiên là đế quốc Babylon, sau là đế quốc Mêđi, rồi đế quốc Ba Tư (từ đó xuất ra chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, cây đèn thần của Alađanh, rồi Alibaba và 40 tên cướp...), rồi đế quốc Hi lạp, đế quốc Rôma... Nhưng sau cùng, hòn đá từ trên núi không do tay người phàm đó là Đức Giêsu, Ngài từ trời xuống, đã lập một nước vĩnh cửu đời đời còn đứng vững mãi : Đó là Nước Thiên Chúa.
Tất cả anh chị em chúng ta, sau khi đã chịu Phép Thanh tẩy nên, nghĩa là với lòng tin vào Đức Giêsu và với lòng chân thành, thì đều đã được vào Nước Thiên Chúa rồi. Đúng như lời Phúc Âm Gioan viết (3.5) : “Ai không tái sinh bởi Nước và Thần Khí, thì không thể vào được Nước Thiên Chúa”. Thế mà anh chị em chúng ta đã được tái sinh bằng nước giếng rửa tội và bởi Thần Khí. Vậy là ta đã vào được Nước Thiên Chúa. - Nhưng nói đến Nước Thiên Chúa, tại sao ta cảm thấy lòng ta ơ hờ, lạnh tanh, chẳng chút hào hứng, phấn khởi. Tại sao? Thưa : Vì ta không hiểu, hoặc hiểu sai về Nước Thiên Chúa ! Từ trước đến nay, ta nghe nói Nước Thiên Chúa là Nước Trời, hoặc Nước thiên đàng, cho nên, ta nghĩ đó là nước ở đâu trên trời, ở một cõi không trung cao xa, mơ hồ nào đó. Ta đặt nước đó ra ngoài thế gian, ở một nơi khác cao chín tầng mây. Không ngờ, ta đã bị nhiễm tư tưởng ngoại giáo và coi Nước Thiên Chúa giống như cung điện ở tít mãi trên cõi cao xanh của Ngọc Hoàng Thượng Đế, hoặc ở Tây Phương cực lạc của Tây Vương Mẫu... Đó là do từ xưa đến nay, ta hiểu lầm chữ trời trong câu Nước Trời. Chữ trời đây không phải là “trên trời” (theo nghĩa không gian) như đã nói, song trời là chữ người Do thái dùng thay cho chữ “Thiên Chúa”, là tên của Thiên Chúa, bởi vì kính trọng Danh Người mà họ không dám gọi đích danh ra. Tóm lại, Nước Trời có nghĩa là Nước của Thiên Chúa. Đông phương ta có thói tục kỵ tên húy ấy, ở Việt Nam cũng vậy, ta luôn tránh gọi tên người trên ra. Bà vợ gọi chồng : “Bố thằng Tí ơi !”, chứ không gọi tên chồng là : “Ông Hùng ơi !”. Nhất là tên các ông vua, bà chúa, là tên húy, lại phải kiêng hơn : tên Vua là Hoàng, thì gặp chữ “hoàng” phải đọc thành “huỳnh”, “hồng” thì phải đọc chại là “hường”... Thí sinh nào làm bài vô ý viết tên húy nhà vua, thì không những bị đánh trượt, mà còn phải tù. Vậy Nước Trời không phải là một nước ở trên trời, song là Nước của Thiên Chúa, do Thiên Chúa thiết lập, song lập ngay tại trần thế này, bắt đầu ngay từ trần gian này.
Rồi ta còn hiểu sai điều nữa : Ta coi nước Trời đó là nước thiên đàng, mà thiên đàng là thuộc về đời sau, sau khi chết linh hồn ta mới vào. Chẳng trách, khi nghe nói đến Nước Thiên Chúa, lòng ta ơ hờ ! Vậy dịch nước Trời là nước thiên đàng có thể coi là sai, và hiểu như thế gây ra một tác hại : ta đâm ra coi thế gian này chỉ là nơi thử thách, nơi chịu đau khổ, vác thánh giá để lập công, sau này, sẽ được Chúa cho vào nước thiên đàng. Ta thấy nó xa thực tế của cuộc sống hiện tại, nên ta chán ngán, hững hờ. Người ta còn cho rằng chết rồi, linh hồn ta lên gặp Thánh Phêrô giữ chìa khóa mở cửa thiên đàng... Không đâu, Chúa Giêsu không trao chìa khóa thiên đàng cho ông ấy, song trao chìa khóa Nước Chúa cho ông cầm buộc ngay ở dưới đất này. Ai vào thì vào ngay nước Chúa ở thế gian. Mà vì nước Chúa cứ bền vững đời đời (như bài Kinh Thánh trên nói), nên sau giai đoạn trần gian, ta có thói quen gọi Nước Thiên Chúa là thiên đàng. Ai không vào ngay ở đời này, thì không bao giờ vào được. Nước Chúa không có một cửa thứ hai ở trên thiên đàng cho những kẻ nào không vào nước ấy ở ngay thế gian này. Nước Chúa chỉ có một cửa : Nhờ lòng tin, được Tái sinh bằng phép Rửa bởi Thánh Thần, là vào trong Nước Chúa. Không thì thôi, đời đời ở ngoài là nơi tối tăm, nghiến răng và khóc lóc.
Nước ấy cũng không chỉ ở trong lòng ta, vô hình ! Bài Kinh Thánh hôm nay nói rõ : sau mấy nước, được tượng trưng bằng vàng, đồng, sắt..., tức là các nước Babylon, Mêđi, Ba Tư, Hi lạp, là đến nước Chúa đánh bại các nước trước và trở thành ngọn núi (bắt đầu thì nó nhỏ bằng một viên đá, hoặc như Chúa nói : nhỏ bằng hạt cải), rồi choán tất cả thế gian. Nếu các nước kia là thật, lịch sử còn ghi chép, thì nước Chúa đến sau cũng là thật, chứ có nói là nước Chúa sau tận thế, ở thế giới bên kia, mãi đời sau mới lập đâu ? Cũng chẳng nói là nước ấy ở trong linh hồn. Trái lại, còn nói nó choán cả thế gian, tức là chuyện xảy ra ở thế gian, chứ có nói nó choán trên trời đâu. Chỉ có hòn đá, ám chỉ Đức Giêsu, thì từ núi cao, ám chỉ từ nơi Thiên Chúa mà đến, hoặc do Thiên Chúa làm, chứ không do loài người mà đến, vậy là nói nguồn gốc Đức Giêsu là từ trời.
Nói tóm, không bảo nước ấy nằm trên trời, nằm trong lòng hay ở trên thiên đàng, thuộc về đời sau, tuy có nói nước ấy sẽ bền vững mãi cho đến đời đời, tức là đời này rồi đời sau vẫn tồn tại.
Nước ấy bây giờ ta gọi là Hội Thánh, nói đúng hơn phải gọi là một xã-hội-thánh. Là xã hội, vì gồm có những con người cụ thể, thuộc đủ dân tộc, như dân Việt ta đây chẳng hạn ; là xã hội còn vì có tổ chức, có quyền bính, có những sinh hoạt cụ thể... Các nước khác thế nào, nó cũng na ná như vậy, đó là bên ngoài, nhưng kỳ thực bên trong, nó không theo qui cách, không theo lối sống của thế gian, không chạy theo các giá trị mà mọi nước thế gian này đeo đuổi. Cho nên, Đức Giêsu mới bảo : “Nước tôi không thuộc về thế gian này”, nghĩa là không theo tinh thần thế gian này, không theo cung cách sống của thế gian, nhưng theo các điều Chúa dạy trong Tin Mừng. Kỳ sau, ta sẽ học tiếp về bản chất Nước Thiên Chúa là thế nào.
Vậy giờ đây, ta hãy phấn khởi, vui sướng vì hiện tại ta đang vào và sống trong một nước rất cao quí, tốt đẹp - Nước của Thiên Chúa - trong đó không còn có tinh thần ghen ghét, căm thù, không còn bất công, làm hại hay tham lam, song - theo lý tưởng - thì toàn là yêu thương, đùm bọc, chia sẻ, tha thứ, phục vụ lẫn nhau, trong tình con thảo yêu mến Cha chung, và Chúa Giêsu là Vua của ta. Ôi phúc thay cho ai hiểu được rằng : dù đang sống giữa thế gian ô trọc, đầy tranh giành, đầy tội ác, tham vọng, căm thù..., mà lại thấy mình đang được ở trong nước ánh sáng chân lý, nước tình yêu thương, bác ái, công bình, không còn áp bức, căm thù, ghen ghét !!!...
Giờ cầu nguyện đền tạ này, anh chị em hãy xin Chúa cho được cái cảm nghiệm ấy, cảm thấy sung sướng đang được ở trong Nước quí báu dường ấy, ở trong một trật tự xã-hội-thánh ấy.
Tích truyện
Trong một xưởng thợ, mấy bạn gái vừa làm việc, vừa nói chuyện với nhau, họ đang chê bai sự đạo, cho rằng lòng mộ đạo làm mê muội trí khôn, theo đạo làm người ta ra ngu đần, làm mất thú vui sống, người có đạo coi như bị mất hồn, không giống ai... Một nam công nhân nghe họ nói từ lâu, vừa khi họ im lặng, bèn cất tiếng nói :
- Các cô nói phải, từ khi vào đạo, nói đúng hơn là vào Nước Chúa, tôi đã mất hết tất cả.
Mọi người cùng nhìn anh cách sững sờ. Anh bình thản nói tiếp :
- Trước, tôi thích rượu, vào Nước Chúa đã làm tôi mất hẳn tính ấy. Trước tôi chim gái, làm nhiều cô có bầu, làm vợ con tôi buồn khổ, nay vào Nước Chúa, tôi mất đi cái tính ấy. Nước Chúa còn làm tôi mất cả tâm địa xấu xa nữa. Trước đây, địa ngục cai trị gia đình tôi, cuộc sống gia đình đã thành ra hỏa ngục, luôn cãi cọ, đấm đá, chửi mắng thô bạo, vợ khóc, con cái sợ hãi, bạt ra phố không dám về nhà, tôi thì giận dữ, nên chạy tìm vui thú giải sầu nơi ba xị đế hay chơi điếm... Từ ngày tôi bước vào Nước Chúa, tin hết lòng vào Chúa Giêsu, tất cả những cái đó tôi đã mất hết. Các cô biết vào Nước Chúa đã làm cho tôi mất những gì rồi đó. Hãy làm như tôi, tôi xin cam đoan, các cô sẽ không hối hận bao giờ.