Một tờ báo Mỹ có ghi lại kinh nghiệm của một người đàn bà mù như sau:
Trước khi lâm cảnh mù lòa, tôi là một phụ nữ rất tự mãn và độc lập. Tôi làm việc và nuôi dạy 5 đứa con, tôi cũng làm việc thiện nguyện trong cộng đoàn của tôi. Vì không hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân, tôi đang tính chuyện xin nộp đơn ly dị. Thế rồi, tai nạn xảy đến cho tôi, sau nhiều lần khám nghiệm, các bác sĩ cho tôi biết là tôi cần phải giải phẫu để lấy một khối u ra khỏi đầu. Nhưng sau cuộc giải phẫu kéo dài 7 tiếng đồng hồ liền, tỉnh dậy, tôi không còn nhận ra mình nữa. Trước khi nhập viện, tóc tôi dài chấm vai, giờ đây, đầu tôi bị cạo trọc. Trước khi giải phẫu, người tôi thon, giờ đây tôi chỉ có thể mặc áo quần của mẹ tôi mà thôi. Trước khi vào viện, tôi còn sáng mắt, tôi có ý định ly dị và sống tự lập, giờ đây tôi đành chấp nhận phải tiếp tục sống chung với người chồng mà tôi không còn yêu thương. Tôi cố gắng tự tay làm việc nội trợ, nhưng điều đó chỉ làm cho rối loạn trật tự trong nhà thêm mà thôi. Ðứa con gái nhỏ nhất của tôi xấu hổ vì tôi đến độ không muốn đi bên tôi mỗi khi ra đường.
Một ngày mùa thu đẹp trời nọ, tôi nói với chồng tôi là tôi muốn đi ra ngoài để đổi không khí. Tôi cầm gậy đi một mình và hy vọng chồng tôi sẽ cùng đi với tôi, nhưng đến một góc đường, tôi đứng chờ mãi mà không thấy chồng tôi đến. Ðứng bất động nơi góc đường, tôi bắt đầu nhìn lại cuộc đời tôi, tôi sống lại những ngày tôi còn là một cô gái nhỏ độc lập. Ðứng bất lực, bất chợt tôi nghe tiếng nói trong tôi: ngươi không còn ai và ngươi chẳng biết đi đâu nữa, đã đến lúc ngươi hãy tự cứu lấy mình. Nghĩ thế, tôi lần mò đến Trung Tâm Hồi Phục. Biết rằng chỉ có sự thực mới giải phóng, cho nên tôi kể cho mọi người trong trung tâm nghe câu chuyện của tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy tôi cần có sự giúp đỡ của người khác.
Tại trung tâm, tôi gặp một thanh niên mù từ lúc mới sinh. Anh chưa bao giờ biết được một bữa tiệc mừng sinh nhật. Một ngày nọ, tôi liền làm cho anh một chiếc bánh sinh nhật và tổ chức một bữa tiệc. Anh thổi những cây nến mà anh không bao giờ thấy, nhưng chắc chắn anh đã tìm được niềm vui và tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Tôi là một người mù trong góc đường bỗng nhìn thấy được nhu cầu của người khác và tôi cố gắng giúp cho người đó được thỏa mãn.
* * *
Người đàn bà mù chia sẻ tiếp cảm nghĩ của mình như sau: khi chúng ta bắt đầu thấy với con mắt nội tâm, con mắt mà ai cũng cần thì mọi sự liền thay đổi. Mỗi người đều là con cái Chúa, cách này hay cách khác, mỗi người đều bất lực và cần được sự giúp đỡ của người khác. Tất cả chúng ta đều có một cái gì đó để trao tặng cho dù chúng ta có rơi vào hoàn cảnh nào đi nữa. Dĩ nhiên, cuộc sống có những lúc thăng trầm, chúng ta không còn biết phải nương tựa vào đâu, lúc đó chúng ta mới biết rằng: chúng ta phải bám vào bất cứ điều gì chúng ta gặp, chúng ta tìm ở một bàn tay và chúng ta nắm lấy.
Giờ đây, tôi đang làm việc cho những người khuyết tật, tôi nhận thấy rằng: tôi có một điều gì đó để chia sẻ và điều đó là đức tin và sức mạnh của tôi. Do đó, tôi cầu xin Chúa luôn gởi đến cho tôi một người nào đó để giúp đỡ tôi trong cuộc lữ hành mỗi ngày của tôi, và đồng thời tôi cũng xin Chúa gởi đến cho tôi một người nào đó để tôi có thể chia sẻ đức tin và sức mạnh của tôi.
* * *
Lời cầu nguyện của người đàn bà mù trên đây cũng có thể là lời cầu nguyện của mỗi người tín hữu kitô chúng ta. Tin ở sự hiện diện và tác động của Ðấng là Cha toàn năng và nhân từ, chúng ta khống thất vọng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Chúng ta tin rằng: không có sức mạnh nào hơn tình yêu. Không có bóng tối nào có thể ngăn cản được sức mạnh của sự cảm thông. Không có ác thần nào có thể chận đứng được sức mạnh của cởi mở.
Lạy Chúa, xin củng cố niềm tin của chúng con nơi tình yêu quan phòng và sự che chở của Chúa. Dù có bước đi trong thung lủng của tối tăm. Xin cho chúng con cũng luôn tin tưởng tiến bước và cậy trông. Amen.
R. Veritas