Cầu nguyện trong tiếng lạ (2)
Cầu nguyện trong tiếng lạ là điều tuyệt vời .
“Vì ta không biết cầu xin thế nào cho phải, Thánh Thần đến trợ giúp sự yếu hèn của ta và chuyển cầu cho ta bằng những tiếng rên khôn tả” (Rm 8,26).
Đây không phải là lúc và nơi để biện hộ cho đặc sủng nói tiếng lạ. Đó là một thực tại trong Hội Thánh hiện nay. Tôi chỉ muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình: tôi đã thấy nhiều cuộc chữa lành nhờ cầu nguyện trong tiếng lạ hơn là cầu nguyện một cách thông thường.
Một hôm, người ta mời tôi dự một chương trình phát hình ở Bôgôta thuộc Colombia, họ mời tôi cầu nguyện cho các bệnh nhân. Kỳ lạ nhất là chương trình ấy chỉ dài một phút, vì thế, buổi phát hình ấy gọi là: “Một phút của Thiên Chúa”. Thấy có vẻ quá ngắn nên tôi đòi hỏi:
- Các ông dành 3 phút để quảng cáo nhãn hiệu bia, thế mà chỉ cho tôi một phút để nói về Chúa…
Tôi bắt đầu phút phát hình cách quá vội vã. Xong lời nguyện, tôi mở mắt, nhìn đồng hồ, thấy còn 30 giây nữa. Lúc ấy tôi không biết phải làm gì với khoảng thời gian 30 giây “dài khủng khiếp” này. Tôi liền cầu nguyện trong tiếng lạ trước ống kính thu hình.
Theo lời kể của cha Diego Jaramillo, một vị giảng thuyết rất có đặc sủng, thì nhiều người đã được lành bệnh trong dịp đó.
Cầu nguyện trong tiếng lạ làm cho lời thông tri và sự biện phân đặc sủng dễ xảy ra hơn. Chính là vì khi chúng ta sẵn sàng nhất thì Chúa sẽ sử dụng chúng ta, bởi lúc đó chúng ta hoàn toàn phó mình trong tay Ngài.
Trong kỳ hội nghị đặc sủng lần thứ II ở Montréal, người ta xin tôi cầu nguyện cho bệnh nhân. Có đến 55.000 người dự Thánh lễ và buổi ấy sẽ được phát hình đi. Tôi cầu nguyện rất nhiều bằng tiếng lạ và các lời trí tri đến với tôi thế nào tôi truyền đi như vậy. Đây là một trong các lời ấy:
- Có một bà mẹ đang ngồi trước máy truyền hình tại nhà. Bà đau hai mắt, nên không thấy gì cả. Giờ đây Chúa khởi sự chữa mắt cho bà.
Cuối Thánh lễ, một linh mục vốn tín nhiệm tôi, đến gần và nói:
- Cha có điên không? Làm sao cha có thể loan báo trước 55.000 người đang có mặt đây về một bà mù đang ngồi trước máy truyền hình ở nhà?
Lời chất vấn của linh mục ấy quá hợp lý làm tôi không biết trả lời sao cả. Nhưng ngày hôm sau, tôi đi thăm gia đình tôi ở cách Montréal 200 cây số. Khi đến nơi, có người nói với tôi :
- Cha ơi, gần đây là nhà của bà mù mắt đã được chữa lành trước tivi .
Tôi quá vui mừng đến nỗi muốn đến thăm bà ấy ngay. Tên bà là Joseph Edmond Poulin, 74 tuổi. Võng mạc bà bị hư. Sau một thời gian chữa trị chuyên khoa, các bác sĩ quả quyết là bệnh này sẽ tăng triển và vô phương chữa lành. Một người bạn gợi ý cho bà đến ngồi trước máy truyền hình, đang khi Thánh lễ cầu nguyện cho bệnh nhân cử hành tại Đại Hội ở Montréal. Hôm qua, khi tôi nói lời thông tri ở đó thì tại đây bà cảm thấy luồng khí nóng ran nơi mắt.
Tôi hỏi bà có thể đọc sách được không. Bà nói không. Tôi nói tiếp :
- Thiên Chúa không làm việc nửa chừng. Chúng ta cùng nhau cầu nguyện để bà có thể đọc được lời của Chúa.
Ba hôm sau, bà điện thoại cho tôi để báo một tin vui: bà đã đọc được Kinh Thánh.
Đặc sủng nói tiếng lạ chuẩn bị cho tôi thông chia từ nơi Chúa điều Ngài đang thực hiện.
Lm Émilien Tardif (Trích trong sách Chúa Giêsu Đang Sống - Jésus a fait de moi un témoin)