Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 1

Gồm những chỉ dẫn và thực hành cần thiết để dẫn linh hồn từ ý muốn sống thánh thiện đầu tiên đạt đến quyết định vào hẳn cuộc sống đó.

 CHƯƠNG 1

PHÁC HỌA ĐỜI SỐNG THÁNH THIỆN

PHILÔTÊ rất thân mến, con ước muốn sống thánh thiện : vì con là người Kitô hữu, con biết đó là nhân đức rất đẹp lòng Đấng Chí Tôn.

Song thường thấy : có những lỗi nho nhỏ mà ta sơ xuất từ lúc đầu của một công việc gì, càng ngày càng chồng chất nhiều thêm, cuối cùng thành ra như không còn có thể sửa chữa được nữa, chính vì thế, nên tiên vàn, con phải biết rõ sống thánh đức là gì. Có một cái thật, thì bên cạnh cũng có biết bao cái giả, nếu con không biết cái nào thật, con có thể lầm mà đeo đuổi cái lệch lạc nhảm nhí.

Trên các bức họa của chàng, A-rê-liô toàn vẽ những bộ mặt giống như gương mặt những người phụ nữ chàng yêu. Đây cũng vậy, mỗi người phác họa đời thánh đức theo sở thích và tưởng tượng của mình. Kẻ ăn chay, sẽ tự coi mình là người đạo đức lắm, cứ ăn chay thì dù lòng đầy giận ghét cũng không sao : miệng họ không dám nhấm rượu, ngay đến nước uống cũng không, vì có ý kiêng, song họ không ngần ngại nhúng miệng trong máu người đồng loại lúc dèm pha, vu khống. Người khác cho mình đạo đức, vì mỗi ngày đọc không biết bao nhiêu kinh kệ, dù sau đó, họ thốt ra bao lời căm giận, kiêu ngạo, hoặc thóa mạ tôi tớ, hàng xóm. Có những kẻ sẵn lòng rút tiền túi bố thí người nghèo đói, song không thể rút từ lòng mình đức hòa hiền để tha thứ cho kẻ thù. Người khác tha thứ cho kẻ địch, nhưng chỉ chịu trả nợ khi bị tòa án bắt buộc. Những hạng người đó thường được dân chúng coi là người đạo đức, nhưng thục ra không đạo đức gì.

Thuộc hạ của vua Sao-lê lùng bắt Đavít tại tư thất. Mi-kôn (vợ Đavít) khôn khéo đặt một pho tượng trong giường rồi phủ áo Đavít lên, làm cho những kẻ kia tưởng Đavít ngủ vì ốm nặng. Đây cũng vậy, nhiều người che mình bên ngoài bằng đôi việc đạo đức, và người đời tin họ là những người đạo đức chân chính. Thực ra, đó chỉ là những pho tượng, những hình nộm khoác áo đạo đức.

Hỡi Philôtê, đời thánh đức chân thật đòi phải có lòng mến Chúa. Có thể nói, nó không là gì khác ngoài lòng mến Chúa thật tình. Song không phải bất kỳ mến Chúa thế nào : nếu lòng mến làm hồn ta nên đẹp, nó gọi là ơn thánh sủng, khiến ta đẹp lòng Thiên Chúa ; nếu nó giúp ta sức mạnh làm điều lành, đây là đức bác ái ; khi nó đạt tới chỗ hoàn toàn, lúc nó giúp ta không những làm điều lành mà còn làm cách cận thận, siêng năng và nhanh chóng, lúc ấy mới gọi là đạo đức thánh thiện. Đà điểu không bao giờ bay, gà thì bay nặng nề, bay thấp và thỉnh thoảng mới bay, còn chim đại bàng, chim câu, chim én, thường quen bay, bay nhanh và bay rất cao. Đây cũng vậy, người tội lỗi không bay lên Thiên Chúa, chỉ chạy trên đất và vì những việc trần tục. Người lương thiện mà chưa đạt tới bậc thánh đức, bay trong Chúa do các việc lành họ làm song họa hiếm, chậm chạp và nặng nề. Người thánh thiện bay trong Chúa thường xuyên, nhanh nhẹn, và rất cao. Nói tắt, lòng đạo đức thánh thiện là chính cái đặc tính nhanh nhẹn, hăng hái thiêng liêng nhờ đó đức mến hoạt động nơi ta, hoặc nhờ đức ấy ta hành động mau mắn và tận tình. Nếu đức mến có phận sự giúp ta thực hành mọi nơi, mọi luật Chúa truyền, lòng đạo đức cũng có phận sự giúp ta thực hành các luật ấy cách chuyên cần và mau mắn. Bởi vậy, ai không tuân giữ tất cả các giới răn Thiên Chúa, không thể coi là tốt hay đạo đức, ngoài lòng mến còn cần sự hăng hái, mau mắn khi thi hành các việc đức mến ấy nữa.

Vì căn bản của đời thánh đức là một trình độ đức mến cao sâu, cho nên nó giúp ta không những tuân giữ cách mau mắn tích cực, chuyên cần mọi giới răn Thiên Chúa, mà còn thúc đẩy ta mau mắn và vui thích làm càng nhiều việc lành càng hay, dù là những việc không bó buộc mà chỉ khuyên, hay do ơn soi sáng giục lòng. Như người vừa khỏi bệnh chỉ có thể chậm chạp lê được đôi bước đi cần thiết, người tội lỗi vừa được khỏi tội cũng vẫy, chỉ kéo lê cách nặng nề chậm chạp những bước Thiên Chúa truyền phải đi thôi, cho đến khi họ đạt được lòng đạo đức. Con người mạnh khỏe, không những đi mà còn chạy nhảy trong đường giới răn Chúa, hơn nữa họ vào chạy ở trong các nẻo đường các lời khuyên và các soi sáng bởi trời. Sau cùng, đức mến và lòng đạo đức chỉ khác nhau như ngọn lửa với lửa : đức mến ví như lửa thiêng, đến khi nó bùng sáng lên, đó là lòng đạo đức. Lòng đạo đức không thêm gì vào lửa đức mến ngoài cái bùng sáng làm cho đức mến thành mau mắn, linh động và chuyên cần không những trong việc giữ điều răn Chúa, còn cả trong việc thực hành các điều khuyên và các ơn soi sáng bởi trời.

--- o0o ---