BÀ LÀ AI ?
CHỨNG TỪ TRUNG THỰC VÀ ĐẦY XÚC ĐỘNG
CỦA MỘT KÝ GIẢ TIN LÀNH VỀ ĐỨC MẸ
Paraclete Press, Orleans, Massachussets, 22nd Printing, 1996.
[BBT] Mạng lưới Khơi Nguồn (Khoi-Nguon.com) xin chân thành cám ơn Linh mục Phêrô Hoàng Minh Tuấn, CSsR đã dịch ra tiếng Việt và cho phép chúng con được đăng lên mạng cho mọi người được hưởng ân huệ của Chúa. Xin Chúa trả công bội hậu cho cha.
Chương 21
CHUYỆN CỦA RITA
Nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra tại Nhà (tĩnh tâm) Ephrata. Việc cha Pervan có thể đi khắp nước Mỹ, để mang sứ điệp Mễ Du đến mọi ngõ ngách của đất nước này là một hồng ân lớn lao. Đây cũng là một dịp giúp ngài hiểu những người Mỹ lì lợm này, giờ đây đang lũ lượt hằng ngàn người kéo đến cái làng nhỏ bé ấy. Buổi tĩnh tâm cũng đánh dấu lần đầu tiên, những người lo việc truyền bá sứ điệp Mễ Du họp nhau lại để chia sẻ kinh nghiệm và ý kiến, đồng thời tung ra các bài xã luận như một dụng cụ loan truyền sứ điệp. Nhưng biến cố đáng ghi nhớ nhất là chứng từ mạnh mẽ của Rita Klaus, một nữ giáo viên tiểu học ở Evans City, bang Pennsylvania, một thị trấn nhỏ gần Pittsburgh. Chuyện của Rita là tiết mục cuối cùng của chương trình - và đó đúng là chỗ của nó, vì không gì có thể tiếp theo nó được.
Khi chị bắt đầu kể lại những biến cố đã dẫn đến sự có mặt của chị ở buổi tĩnh tâm, chúng tôi ngồi đó nghe đờ đẫn, say mê. Quả thật, cô Ann Debeats, người phụ nữ trẻ tuổi, năng động đang điều hành Trung Tâm Hòa Bình giúp John Hill, và đang phục vụ như người hướng dẫn buỗi tĩnh tâm, đã dọn thứ rượu hạng nhất vào cuối buổi tiệc bằng chứng từ ấy:
“Mễ Du đối với tôi rất mới mẻ. Thật vậy, mãi đến tháng 2 năm nay tôi mới nghe nói đến. Tôi đọc nó trong bản Niên Giám Công giáo quốc gia (National Catholic Register) và rất quan tâm. Sau đó không lâu, tôi đặt mua một quyển sách có tựa đề: “Đức Trinh Nữ Maria có thật đang hiện ra tại Mễ Du không?” của tác giả (linh mục) René Laurentin. Tôi đọc và tin ngay. Tôi bắt đầu cầu nguyện nhiều hơn và ăn chay, cũng như yêu cầu con cái tôi lần hạt Mân Côi. Nhưng kể chuyện như vậy là tôi đang đốt giai đoạn.
Đã ba tháng nay, tôi bị chứng đa xơ cứng. Tôi mắc bệnh này đã hơn 25 năm. Theo chẩn đoán của bác sĩ, tôi mắc bệnh này khi mới 20 tuổi. Thật khó mà chấp nhận. Dĩ nhiên là tôi tìm mọi cách để phủ nhận nó, vì tôi không chấp nhận được. Mãi cho đến khi cơn bệnh phát triển, tôi mới nhận ra vấn đề. Cuộc sống tôi đang bị hủy hoại, tôi thất vọng và rất tức giận trong lòng - và cảm thấy bị tổn thương nữa. Tuy vậy, tôi vẫn muốn tuân theo ý Chúa.
Khoảng 5 năm nay, một người bạn mời tôi đến dự một buổi cầu nguyện chữa lành, nhưng vì tôi không tham gia Phong trào Canh tân đặc sủng, nên tôi thoái thác không đi. Nhưng bạn tôi vẫn giữ thái độ khăng khăng, không cho tôi từ chối; chồng tôi thì bảo là tôi đã làm đủ cách để chữa trị, còn việc này, nếu đi thì có làm hại gì đâu?
Buổi cầu nguyện bắt đầu bằng chuỗi Mân Côi, kể ra như vậy cũng không tồi. Tôi đang ngồi trên một ghế dài để phía cuối Nhà thờ, đến khi đoàn linh mục đi vào, tôi cảm thấy có người chụp lấy tôi từ phía sau. Lúc đầu, tôi khó chịu lắm, bởi vì tôi đã quyết định sẽ không tự nguyện đi lên phía trước để xin (đặt tay trên tôi) cầu nguyện đặc biệt hay làm bất cứ việc gì khác. Thế rồi, một điều kỳ lạ xảy ra: tôi cảm thấy một sự bình an tuyệt vời bao phủ tôi. Như thể là tất cả mọi nỗi bất hạnh của những năm đau đớn vì bệnh tật bỗng nhiên biến mất.
Trở về nhà chiều hôm đó, tôi cam kết sẽ cải thiện đời sống thiêng liêng của tôi. Từ trước cho đến lúc bấy giờ, tôi còn nhiều ác cảm đối với Giáo Hội Công giáo. Tuy tôi vẫn tiếp tục đi Lễ, nhưng chỉ đi chiếu lệ. Bây giờ, tôi muốn bù lại những thiếu sót đó. Tôi kể lại những gì đã xảy ra nơi tôi cho vị chủ chăn của tôi và xin ngài cầu nguyện để tôi được tiếp tục sống trong bình an.
Vào cuối năm đó - tứ chi tôi đều bị liệt. Sự cố này dĩ nhiên làm tôi rất thất vọng, vì nghề của tôi là giáo viên, và vì sự bận rộn của việc nội trợ sẽ trút lên chồng con tôi. Nhưng tôi ở trong một giáo xứ tốt đạo đẹp đời. Hàng xóm chở tôi đến trường, chồng tôi lau nhà, còn bọn trẻ con tôi làm phụ những việc chúng làm được.
Trong thời gian đó, hai chân tôi bị biến dạng nặng nề, xương bắt đầu cong. Đầu gối chân phải hoàn toàn bị trệch đi do chứng rối loạn trương lực cơ gây ra, xương bánh chè bị dời chỗ và chạy vào giữa bắp chân. Và tôi không còn cảm giác gì nữa.
Đến mức độ này, tôi buộc phải đi bệnh viện phục hồi chức năng. Đã đến lúc tôi phải đối mặt với sự thật tôi là một người tàn tật - và bắt đầu cuộc sống trên chiếc xe lăn. Chồng tôi có thể chấp nhận cho tôi dùng nạng chống và dụng cụ chỉnh hình, nhưng không chịu nổi chiếc xe lăn. Tuy vậy, hai chúng tôi vẫn phải đối mặt và sống chung với nó. Chúng tôi thích sống ngoài trời và đi cắm trại. Nhưng căn bệnh đã cản trở thú vui này rất nhiều.
Nhưng lại có nhiều điều may mắn xảy đến. Nhiều người ghé qua giúp đỡ tôi, và Nhà Nước tốn cả ngàn đô ráp máy móc tại trường tôi đang dạy và cả trong nhà tôi nữa.
Như tôi đã nói trên kia, tôi có gởi mua sách nói về Mễ Du, sách đó đã làm tôi rất cảm động, và tôi đã kể cho chồng tôi việc ấy, nhưng anh không phải là Công giáo - anh là Tin Lành Lutêrô; nên chuyện đó không ảnh hưởng gì trên anh. Dù sao, chúng tôi cố gắng cải thiện đời sống của chúng tôi, và riêng tôi, tôi dành thêm một giờ mỗi ngày để nguyện ngắm.
Thế rồi, vào một đêm trong tháng 6 năm nay, khi tôi đang nằm lần hạt trong giường, tôi nghe có tiếng nói: “Tại sao con không xin?” Tôi cũng không hiểu tại sao, vì chưa bao giờ tôi xin được chữa lành. Tôi chỉ biết chấp nhận sự tàn phế của mình. Nhưng tiếng ấy vẫn vọng đến bên tai khi tôi đang nằm đây. Vì vậy, tôi liền hết lòng cầu nguyện với Đức Mẹ xin Chúa Giêsu chữa lành những gì tôi cần được chữa lành. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một cảm giác phấn khởi xâm chiếm toàn thân tôi, và tôi không nhớ gì nữa vì ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy sáng hôm sau, tôi không nghĩ về việc xảy ra đêm hôm trước. Tôi chuẩn bị đi dự lớp học Kinh Thánh tại một trường trung học gần nhà. Chồng tôi giúp tôi ngồi vào chiếc xe tải nhẹ của gia đình tôi, vốn đã được trang bị cần điều khiển bằng tay cho tôi, và đưa chiếc xe lăn lên xe như anh vẫn làm. Khi đến trường, luôn có sẵn người giúp tôi đi vào lớp học.
Tôi không để ý có gì bất thường ngay lúc ấy. Khi đang ngồi học với tất cả lớp, bỗng nhiên, tôi cảm thấy nóng ran ở hai bàn chân và bắp chân với sự ngứa ngáy dữ dội. Nhưng không thể nào chuyện ấy xảy ra được, vì hai bàn chân và bắp chân của tôi đã bị mất cảm giác từ nhiều năm. Thế rồi tôi nhìn xuống đôi chân, không những chúng ngứa, mà mấy ngón chân còn động đậy nữa! Tôi chết lặng đi.
Tôi không nhớ gì về lớp học, thật ra, tôi cũng chẳng nhớ lúc ra về và lúc ngồi vào xe như thế nào. Tôi chỉ muốn một điều duy nhất là về nhà và kể lại cho gia đình những gì đã xảy ra cho tôi.
Khi về đến nơi, tôi nhớ lúc ấy chẳng có ai ở nhà. Hồi sớm, tôi đã than phiền nhà hết dâu tây để ăn, nên yêu cầu ai đó có thời giờ, ghé qua vườn dâu hái cho tôi một ít. Vậy chắc là người nhà tôi đã đi kiếm trái cây, và chưa trở về đúng giờ để đưa tôi vào nhà. Họ lo để sẵn cặp nạng của tôi ở cuối ba bậc cấp dẫn vào nhà. Thỉnh thoảng, khi cần, tôi đi bằng cặp nạng vào nhà, nhưng khó khăn lắm.
Rồi, tôi ngồi lại trong xe đợi khoảng 15 phút. Tôi đã rất chán nản, vì tôi nôn nóng muốn nói với họ về việc mới xảy ra. Hơn nữa, tôi cần phải đi toa lét. Bệnh liệt của tôi gây thêm trục trặc ở bàng quang, vả lại tôi đã phải ngồi trong lớp học cả buổi sáng..., nên tôi cần phải đi toa lét ngay lập tức!
Tôi ráng lết ra khỏi xe và nắm lấy cặp nạng mà anh Ray, chồng tôi, đã để sẵn cho tôi lấy. Dù vậy, tôi không sao nhấc chân lên nổi bởi khối lượng nặng nề của mấy dụng cụ chỉnh hình đang mang. Tôi đứng đấy ít phút, rồi nghĩ nếu tôi có cảm giác ở chân, thì tôi cũng có thể nhấc chân lên được. Tôi liền thử, và tôi cất bước lên các bậc thềm không khó khăn gì hết. Tim tôi đập như muốn vỡ tung ra.
Khi đã vào nhà, tôi đi vào phòng ngủ của tôi ở tầng dưới, dựa vào thành giường để tháo nẹp chân, rồi nhìn xuống cặp chân của tôi. Tôi tưởng là nó dị dạng lắm, thế nên tôi cứ nhìn đi nhìn lại, và cuối cùng tôi bàng hoàng nhận ra là chân phải của tôi hoàn toàn thẳng! Trước kia, tôi đã qua hai lần giải phẫu để nắn chân lại cho thẳng, nhưng đều không thành công. Thực ra, lần cuối cùng, các bác sĩ đã mổ để giải tỏa xương bánh chè, hầu nó đi theo phần còn lại của đầu gối. Họ nói rằng khả năng họ chỉ đến đó thôi. Chứng rối loạn trương lực cơ trong nhiều năm khiến chân tôi bị vẹo ra ngoài rất nặng.
Bây giờ, khi tôi nhìn, chân tôi thẳng băng. Cái xương bánh chè trở lại chỗ bình thường của nó. Đôi chân tôi đã hoàn toàn bình phục!
Mừng quá sức, tôi hoàn toàn điên đầu và la to lên là chân tôi đã thẳng rồi. Tôi cứ luôn miệng: “Cám ơn Đức Mẹ! Tạ ơn Chúa Giêsu!” Dầu vậy, tôi vẫn chưa chắc hẳn là tôi đã được chữa lành. Người tôi run rẩy, tôi tháo nẹp ra và đứng hẳn lên một mình - lần thứ nhất không cần ai giúp đỡ sau nhiều năm bại liệt. Tôi lại nhìn xuống cặp chân: tưởng chừng như chúng là của ai đấy! Sau hết, tôi vô cùng bàng hoàng vì một điều kỳ diệu đã xảy đến cho tôi.
Tôi bước xuống hành lang, đi xuống hàng lang với cặp nạng dưới nách. Khi đến cuối bậc thang, tôi nghĩ: Được rồi, nếu tôi được chữa lành thật sự, thì tôi có thể chạy lên cầu thang được. Thế là tôi ném cặp nạng xuống đất và chạy lên rồi chạy xuống cầu thang. Tôi cứ luôn miệng la lên: “Tạ ơn Chúa!” Tôi như người bệnh tâm thần, vừa khóc vừa cười... Thật là quá bất ngờ cho tôi! Tôi tưởng mình cũng giống Thánh Phaolô bị cú sốc làm ngã ngựa.
Cuối cùng, khi đã bình tĩnh đôi chút, tôi quyết định nói chuyện với một ai đó, nên tôi gọi điện thoại cho cha xứ của tôi. Nhưng tôi lại cứ bấm số điện thoại của nhà mình. Đến khi liên lạc được với ngài rồi, tôi nói: “Cha Bergman ơi, con lành bệnh rồi! Con lành rồi! Con không còn bị bệnh liệt nữa!” Ngài trả lời: “Ai đầu dây đó?” Tôi đáp: “Rita đây cha! Con khoẻ rồi. Cha không hiểu đâu, con lành rồi!” Rồi, sau một lát im lặng, cha nói: “Này Rita, cha xin con ngồi xuống, uống vài viên aspirine, rồi gọi bác sĩ. Hãy hứa làm theo lời cha nhé!”
Tôi không biết nói gì hơn, đành cúp máy, rồi gọi cho một người bạn thân đang dạy ở trường Gregory. Chị ấy nhận ra tiếng tôi, nhưng vì giọng tôi hơi khác thường, nên chị ấy tưởng đã có sự cố khủng khiếp nào xảy đến cho tôi. Chị lái xe như bay đến nhà, mà đó là cả một kỳ công, vì nhà chúng tôi ở miền quê. Tôi còn nhớ khi chị ấy đến, tôi đang đứng giữa phòng khách, nhảy lên nhảy xuống. Và khi nhận ra điều gì đang xảy ra, cả hai chúng tôi cùng nhảy lên nhảy xuống.
Bạn tôi giúp tôi bình tĩnh lại, và nói chúng tôi cần phải tìm gia đình để kể cho họ biết, vì vậy chúng tôi tới trại dâu tây. Vì phải đi ngang qua Nhà xứ, chúng tôi quyết định ghé lại và cho cha xứ xem tôi đã được chữa lành. Lúc ấy, cha đang ở trong phòng làm việc, và khi trông thấy tôi đứng trước mặt ngài, ngài bàng hoàng chợt hiểu ra sự việc. Cha chỉ biết đăm đăm nhìn tôi, và luôn miệng: “Này Rita, con ngồi xuống đây đi, con đã không sử dụng mấy cơ bắp này từ lâu!” Tôi nói với cha tôi rất khoẻ và cảm thấy như đang trở lại tuổi 17.
Rồi chúng tôi đi tới nông trại, nhưng khi đến nơi thì gia đình tôi đã đi về, thế nên chúng tôi lại phải quay về nhà. Về đến nhà, bạn tôi chạy vào để gọi chồng tôi, anh chạy ra, mặt tái nhợt như tờ giấy. Anh ấy nghĩ chắc đã có chuyện xảy ra, vì chiếc xe con của tôi còn ở đó, còn nạng và nẹp thì vứt tứ tung trong nhà, và chắc là xe cứu thương đã đến mang tôi đi bệnh viện.
Tôi nhảy ra khỏi xe và chạy đến với anh. Đứa con gái lớn của tôi chỉ đứng đấy khóc, lặng người đi vì quá nghẹn ngào. Cháu mới 12 tuổi, và hai cháu gái khác, một đứa lên mười và một đứa lên bảy. Từ nhỏ, chúng chỉ luôn thấy tôi là một người tàn tật.
Thật là... một cảnh tượng khó diễn tả: đứa lớn khóc, đứa giữa chỉ đứng đấy miệng há hốc, còn đứa bé nhất nói: “Ôi, sướng quá, bây giờ mình không phải dọn dẹp nhà cửa nữa!” Rồi nó nói tiếp: “Mẹ coi kỳ quá!”
Sau một hồi, tất cả chúng tôi đã bình tĩnh lại và định gọi điện cho bác sĩ của tôi. Ngờ đâu, ông ấy đi chơi gôn rồi. Hôm sau, tôi trở lại lớp học Kinh Thánh, nhưng tôi không biết phải làm sao với các bạn trong lớp. Nếu tôi nói ra, chắc chắn cả lớp sẽ loạn lên, vì vậy tôi quyết định đi vào lớp bằng xe lăn. Tôi thấy hết sức khó chịu khi phải ngồi xe lăn, trong khi mình đã được khỏi bệnh. Sau đó, khi tôi về nhà, chúng tôi đã có thể liên lạc được với bác sĩ của tôi.
Chúng tôi kể hết cho ông nghe, ông ấy vẫn cứ nói: “Chuyện đó không thể có được, không thể xảy ra được. Không thể được!” Ông hỏi chồng tôi xem tôi có đi được không, chồng tôi đáp: “Không, cô ấy không đi, mà lại chạy!” Bác sĩ yêu cầu chúng tôi đến bệnh viện ngay.
Khi chúng tôi đến nơi, tất cả mọi nhân viên đang chờ. Tôi đã đến đó cách nay vài tuần. Họ đều sửng sốt. Bác sĩ của tôi cho đó là một trò đùa, nói tôi là chị em sinh đôi của Rita. Ông liền làm nhiều xét nghiệm thần kinh cho tôi và thấy mọi sự trong tôi đều hoàn hảo. Sau nhiều xét nghiệm mệt nhoài, ông chỉ còn biết ôm tôi mà khóc, rồi hỏi tôi đã làm những gì. Tôi trả lời là tôi chỉ có cầu xin. Bao nhiêu lần? Một lần thôi, nhưng nhiều người đã cầu nguyện cho tôi nhiều năm qua. Rồi ông hỏi tôi đã xài hết những lời cầu nguyện ấy chưa, bây giờ còn dư chút nào cho ông không? Thật là tuyệt vời!
Từ khi tôi được chữa lành, nhiều điều trong đời tôi đã thay đổi. Tôi làm chứng về quyền năng của Chúa cho những bệnh nhân khác và cho các nhóm cầu nguyện. Tôi cầu nguyện rất nhiều với Chúa Giêsu và Mẹ Rất Thánh của Ngài. Tôi chỉ xin các bạn cầu nguyện cho tôi biết làm thật tốt những gì tôi phải làm. Xin cám ơn và xin Chúa chúc lành cho các bạn!...”
Chúng tôi ngồi đấy, kinh ngạc, bất động - rồi sau đó, một tràng pháo tay nổi lên như sấm. Câu chuyện của Rita là điểm kết thúc của một kỳ cuối tuần tĩnh tâm thiêng liêng đầy dẫy những chuyện khó tin.
Nhưng không phải chỉ có câu chuyện của Rita liên kết tôi với chị. Tôi đã cảm thấy rất thân thiết với chị ấy. Chị ruột của tôi là Lola cũng bị chứng đa xơ cứng. Tôi đã giới thiệu với chị tôi về sự kiện Mễ Du và để cho chị tự quyết định nên tin vào sự xác thực của nó hay không. Ban đầu, chị tôi hơi ngập ngừng do dự, vì chị cũng là tín đồ Tin Lành Lutêrô. Nhưng sau khi đã đọc nhiều tài liệu, xem băng vidéo, và nghe tôi kể chuyện của chính tôi thì chị đã tin.
Bây giờ tôi phải gấp gấp kể lại cho chị Lola về Rita và sự khỏi bệnh của chị ấy - cũng như phải kể cho Rita về Lola. Ngay khi chen qua đám đông đang vây quanh Rita, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện. Tôi nói: “Tôi nghĩ nếu Lola có được một tấm ảnh của chị để minh họa câu chuyện, chắc hẳn Lola sẽ tin hơn và hi vọng hơn.” Thế là Rita để tôi chụp một tấm riêng cô, và một tấm chung với tôi.
Khi giã từ và cám ơn chị, tôi biết thế nào tôi cũng sẽ gặp lại Rita Claus.