... Một buổi chiều tháng 7 năm 1957, một bà mẹ trẻ, tuổi 37, đưa đứa con gái 12 tuổi gia nhập nhà phước Mến Thánh Giá Bình Cang, thuộc giáo phận Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Nhà Phước không xa, cách nhà khoảng hơn một cây số, nên cả hai mẹ con cùng đi bộ. Hành trang chỉ vỏn vẹn mấy bộ đồ và ít vật dụng đựng trong cái xách nhỏ xíu. Người mẹ hân hoan dâng con cho Chúa. Đứa con vui vẻ ra đi, theo lời mẹ khuyên, dù không hiểu rõ đời tu có ý nghĩa gì.
Đứa con gái đó chính là tôi. Khi viết những dòng này như tâm tình tri ân dâng Mẹ thì Má tôi không còn nữa. Người qua đời ngày 25 tháng Chạp năm Mậu Thìn (1-2-1989), hưởng thọ 69 tuổi.
Như bao phụ nữ Việt-Nam khác, Má tôi là một bà mẹ Công Giáo nhẫn nhục. Ba tôi là công chức với tiền lương ít ỏi. Má tôi phải dành dụm từng đồng, tính toán từng vật dụng phải mua sắm. Hồng ân Thiên Chúa ban cho gia đình tôi hằng ngày dùng đủ.
Một năm sau ngày tôi nhập tu, dòng Mến Thánh Giá Bình Cang được đổi thành dòng Khiết Tâm Đức Mẹ Bình Cang với tu luật và lời khấn. Từ đó tôi là đệ tử Khiết Tâm Đức Mẹ. Vào thời kỳ ấy, chúng tôi được gởi đi thụ huấn nơi dòng Thánh Phaolo thành Chartres ở Đà Nẵng. Đời tập tu tiến triển bình thường. Tuổi học trò trôi đi trong hồn nhiên bình lặng. Sau khi đậu tú tài một và dạy học một năm, tôi được gọi vào Tập Viện tại Đà Nẵng. Giờ đây tôi thực sự bước vào đời tu và học hiểu về cuộc sống tận hiến.
Nhưng rồi, với chút ít va chạm trong đời sống chung, tên cám dỗ tức khắc xuất hiện. Hắn thổi phồng khó khăn khiến tôi chán nản. Cùng lúc, hắn ve vuốt cuộc sống dễ dãi hào nhoáng bên ngoài. Tôi dại dột thấy hắn có lý. Tôi âm thầm quyết định không lãnh Áo Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ, sẽ cử hành vào ngày 6-7-1965 tại giáo xứ Bình Cang. Tôi viết thư cho Má - nói úp nói mở - mong Má hiểu ý tôi, hầu không chuẩn bị mời bà con đến tham dự lễ Mặc Áo. Từ Đà Nẵng, chúng tôi chỉ về Bình Cang trước một ngày. Được tin, Má tôi xuống ngay. Gặp mặt, người buồn bã nói liền:
- “Con à, con sắp lãnh áo xanh dòng Khiết Tâm Đức Mẹ. Con sắp trở thành người con của Đức Mẹ. Ma quỉ không muốn, nên nó tìm mọi cách kéo con ra khỏi vòng tay Đức Mẹ!”.
Lời mẹ hiền nói đơn sơ chỉ có thế. Nhưng lại là lời thần diệu, đủ sức đuổi tên cám dỗ cao bay xa chạy! Tôi cũng hiểu ngay lời Má dạy. Cuộc chiến nội tâm của tôi chấm dứt tức khắc!.. Kể từ buổi chiều xa xưa ấy đến nay, hơn 36 năm trôi qua, tôi không mảy may đặt lại vấn đề ơn gọi. Trái lại, tuổi càng cao, cuộc đời càng lắm nhiêu khê, tôi càng tri ân Má tôi. Chính người đã đưa tôi vào đời tu. Chính người đồng hành với tôi. Nhưng nhất là, chính Má tôi đã đặt tôi vào vòng tay từ mẫu bao la của Nữ Trinh Rất Thánh Maria, Người Mẹ Thiên Quốc dấu ái.
Suốt đời, tôi ghi đậm khuôn mặt Má tôi. Tôi không bao giờ quên hình ảnh Má tôi mang Áo Đức Bà Camêlô, bỏ bên ngoài chiếc áo bà-ba mộc mạc bạc màu. Ngày Má thọ bệnh, tôi không được ở gần. Ngày Má qua đời, tôi không được nhìn mặt lần cuối, không được chít khăn tang. Tôi cũng chưa hề viếng mộ Má, đặt hoa thắp hương đốt nến cho Má..
Nhưng Thiên Chúa Quan Phòng bù đắp cách khác. Tôi có nhiều dịp tìm hiểu về Đức Maria - Mẹ Thiên Chúa và Mẹ loài người. Đức Mẹ cũng là Mẹ của riêng tôi. Mỗi buổi sáng thức giấc, tôi đọc lời kinh dâng mình cho Đức Mẹ:
“Ôi Maria Mẹ nhân từ yêu dấu. Ngày hôm nay và mỗi ngày trong suốt cuộc đời con, con xin dâng hiến toàn thân con cho Mẹ: thân xác con, linh hồn con cùng mọi tư tưởng, lời nói và việc làm. Xin Mẹ soi sáng, hướng dẫn và thánh hóa, để mỗi giây phút trong cuộc đời con đều thuộc về Mẹ, cũng như tất cả những người thân yêu con và toàn thế giới đều thuộc về Mẹ, và qua Trái Tim Vẹn Sạch Mẹ, con thuộc về Trái Tim Cực Thánh Chúa Giêsu Con Mẹ và thuộc về Ba Ngôi Thiên Chúa. Xin Mẹ nhận lấy và giúp con trung thành với lời dâng hiến hôm nay. Thương Mẹ nhiều. Con của Mẹ”.
Trong ngày, khi có vấn đề khó khăn, tôi thân thưa với Đức Mẹ: “Con tín thác nơi Mẹ. Xin Mẹ dẫn dắt và dạy con biết phải xử sự ra sao”. Noi gương Má tôi, tôi luôn mang trong mình Áo Đức Bà Camêlô, như dấu chứng tôi thuộc về Đức Mẹ và lòng tôi tin tưởng vững chắc nơi sự phù trợ của Đức Mẹ.
Được diễm phúc mặc áo dòng màu xanh Khiết Tâm Đức Mẹ Bình Cang, đó là ân huệ suốt đời tôi ghi ơn Má tôi và cảm tạ Tình Thương bao la của Nữ Trinh Rất Thánh Maria.
Viết tại Roma lễ Mẹ Vô Nhiễm 8-12-2001
Sr. Jean Berchmans Trần Thị Minh Nguyệt