Bà Là Ai? - Chương 14 - Về Tổ Ấm
Khi máy bay của chúng tôi tăng tốc xuôi theo đường băng của sân bay Dubrovnik, sáng sớm ngày thứ sáu, tôi vẫn không ngớt suy nghĩ về sự biến đổi của nhóm chúng tôi từ khi đến đây tám ngày trước.
Khi máy bay của chúng tôi tăng tốc xuôi theo đường băng của sân bay Dubrovnik, sáng sớm ngày thứ sáu, tôi vẫn không ngớt suy nghĩ về sự biến đổi của nhóm chúng tôi từ khi đến đây tám ngày trước.
Sáng thứ ba, tôi thức dậy trong trạng thái sảng khoái. Tôi sắp trở lại Mễ Du! Tôi nán lại trên giường một lát cho niềm vui ngấm sâu. Sau cùng, cảm thấy mình gần như bình thường, tôi nôn nóng bắt tay vào việc.
Bay một mình tới Dubrovnik thật khác hẳn. Không có những người hành hương khác để cùng chia sẻ nguyện ước, trao đổi chuyện trò, chuyến bay dài chín giờ xem ra lâu gấp đôi chuyến đi lần trước.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc vào khoảng 9 giờ, ánh nắng chói chang, thời tiết nóng ấm và làn gió hiu hiu chào đón tôi. Trời hôm ấy quá đẹp, đủ đẹp để xua tan tâm trạng u ám của tôi lúc ấy. Được trở lại thật thú vị!
Thức dậy khoảng năm giờ sáng hôm sau, tôi soạn vali và lặng lẽ ra đi, không đánh thức ai. Đây xem ra là giải pháp hay nhất để tránh cảnh sát: lặng lẽ bỏ đi, rồi lẩn vào đám đông ở Mễ Du.
Tôi không có cách nào để thoát ra khỏi biển người đang đứng dưới chân thang. Bây giờ, người ta cứ xô lấn tới phía trước, để sáp lại với Marija và Jacov gần chừng nào hay chừng đó, và cố sức để chạm được vào họ khi họ ra khỏi phòng
.. Đã tám tháng qua, từ khi tôi nghe lần đầu tiên những lời này do Đức Trinh Nữ Maria phán bảo trong lòng tôi, tôi chưa bao giờ quên. Những lời này đang trở lại với tôi khi đang bay về nhà, cố sắp xếp các chi tiết của chuyến đi lần này.
Nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra tại Nhà (tĩnh tâm) Ephrata. Việc cha Pervan có thể đi khắp nước Mỹ, để mang sứ điệp Mễ Du đến mọi ngõ ngách của đất nước này là một hồng ân lớn lao. Đây cũng là một dịp giúp ngài hiểu những người Mỹ lì lợm này,
Lịch công tác của tôi đã nhanh chóng bị phủ kín với những buổi nói chuyện trong và ngoài vùng Myrtle Beach, và những bài xã luận về Mễ Du ngày càng được đặt mua nhiều hơn. Jim và Rosie Stoffel đã trở thành hai người bạn tuyệt vời,
Cha Svet đậu xe ở trong sân, phía sau nhà thờ Thánh Giacôbê, còn tôi đậu càng gần Nhà Xứ càng tốt, vì hôm nay là ngày cuối cùng của tôi tại Mễ Du. Khi tôi ra khỏi xe, ngài bảo: “Chúng ta sẽ dùng bữa trưa tại Nhà Xứ trước đã, rồi đến nhà Marija.”