1. Người phụ nhưng Chúa không phụ
Khi nhảy từ lầu ba xuống đất, chị đã cầu nguyện xin Mẹ cho chị chết yên lành. Nhưng chị bị vướng vào dây điện đường và rớt xuống đè bẹp chiếc xe bán sinh tố ở vỉa hè trước chung cư. Kiếng xe bể hết nhưng chị không bị đâm chỗ nào, không gẫy cái xương nào, không bị chấn thương cột sống và sọ não, chỉ bị ngất xỉu thôi.
Nhớ lại lúc đó chị cứ lang thang ở ngoài đường không dám vào nhà thờ Tin Lành, vì nơi đó gợi nhớ cho chị bao kỷ niệm, chị chỉ còn biết khóc than. Tình cờ một hôm đi ngang qua nhà thờ Huyện Sĩ vào giờ Thánh Lễ. Không biết động cơ nào thúc đẩy chị đi vào nhà thờ và được nghe giảng về Đức Mẹ. Chị có được những hiểu biết về Mẹ một cách mới mẻ và chị thấy thương Mẹ, quí Mẹ lắm. Hơn nữa chị và Mẹ cùng có một điểm chung là nỗi đau mất con, vì hôm ấy tình cờ được nghe bài giảng về Đức Mẹ lạc mất Chúa Giêsu trong Đền Thánh. Chị hiểu nỗi đau, sự hy sinh của Mẹ, và tin Mẹ cũng hiểu chị. Bất giác chị thì thầm:
- "Mẹ ơi, xin Mẹ thương giúp con tìm được con của con. Con thích Mẹ lắm mà không biết làm sao theo Mẹ đây?"
Ngoài việc ái mộ tính tình, phong cách của người có đạo, chị còn thích tiếng chuông nhà thờ và hình ảnh chuỗi Mân Côi trên tay người có đạo. Khi chị đến với Công Giáo, những người thân trong gia đình rất khó chịu, trách móc chị đủ điều. Nhưng chị trả lời họ nếu không có Mẹ Maria thì chị đã không còn sống đến ngày nay.
2. Khổ đau nối tiếp khổ đau
Năm 1998, chị phát hiện mình bị khối u xơ đã to ở dạ con. Kết quả xét nghiệm đến với chị như sét đánh ngang tai. Chị hãi hùng, đau khổ. Khi ấy chị đang thực hiện hiến máu nhân đạo cứu người. Chị cầu xin Mẹ cho mình làm được những gì có thể để cứu người, và không điều trị bệnh mình vì không có điều kiện. Vào ngày Lễ Đức Mẹ Mân Côi, chị đến Đại Học Y Dược thành phố làm thủ tục hiến xác sau khi lìa đời. Chị tâm sự : "Cuộc sống của con đã tùy thuộc hoàn toàn nơi Chúa và Mẹ, cho nên con phải sống vốn thời gian ngắn ngủi còn lại cho có ý nghĩa, phải không cha?"
Mỗi khi đến với Mẹ, chị luôn cầu xin cho gặp lại đứa con gái đã xa cách lúc mới ba tuổi rưỡi. Đến tháng 3 năm 2000 bất ngờ nhận được tin chồng chị ở Mỹ xin ly hôn và bảo con gái về Việt Nam tìm chị.
3. Niềm vui cùng lúc nỗi buồn
Vợ chồng đứa con gái gặp chị tại quê nhà trong niềm vui đoàn tụ sau bao năm xa cách. Cô bé giờ đây đã tốt nghiệp Đại Học, đã lập gia đình. Con rể chị là tiến sĩ thần học và là mục sư Tin Lành. Hai vợ chồng quản nhiệm Hội Thánh Tin Lành người Việt ở Texas với hơn 2.500 tín đồ, và là Phó Quản Nhiệm một Hội Thánh người Mỹ. Vì vậy khi con gái chị thấy hình Đức Mẹ trên bàn thờ thì đem xuống ngay, và bảo chị không thể tôn kính hình tượng đó. Chị buồn bã bảo con:
- "Con ơi, nếu không có Đức Mẹ gìn giữ hộ phù thì mẹ không còn sống được đến ngày nay để gặp con đâu."
- "Mẹ ơi, vợ chồng con là mục sư, lương người thì 45.000 đô, người thì 25.000 đô. Nếu mẹ đồng ý trở lại đạo Tin Lành, chúng con sẽ bảo lãnh Mẹ qua ở với chúng con. Mẹ không phải lo lắng gì cả. Nhưng nếu mẹ vẫn cứ theo đạo Công Giáo thì chúng con sẽ không giúp mẹ gì hết!"
Đã bao lâu mòn mỏi, mong ước, khao khát được gặp con mình, thấm thoát đã 22 năm (1978-2000) mà bây giờ gặp lại sao mà éo le, ngang trái quá.
4. Chọn lựa trước ngã ba đường
Biết chị sống nghèo khổ, nhà ở như ổ chuột trong khu chung cư, con gái chị muốn bảo lãnh mẹ sang Mỹ định cư nhưng phải chị phải dứt khoát với Công Giáo.
Chị phân vân trong việc chọn lựa giữa ngã ba đường, chịu bao dằn xé trong lòng. Hai mẹ con chị đang sống lất lây ở Việt Nam trong căn nhà thuê, làm lụng bữa có bữa không, sức khỏe chị èo uột, đau ốm triền miên không tiền thuốc. Đứa con gái ở với chị không có hy vọng tiếp tục học hành vì tài chánh gia đình cạn kiệt. Nhưng chối bỏ đức tin Công Giáo, chối bỏ Đức Mẹ là điều chị không thể làm được. Trong khi đó, từ họ hàng cho tới bạn bè ai cũng khuyên chị nên đi định cư với con.
Khi đứa con gái bị người chồng phụ bạc bắt đem theo, chị đã tự nguyện hiến máu nhân đạo 22 lần để cầu nguyện cho tình mẹ con của chị. Bây giờ hai mẹ con gặp lại nhau để biết rằng chị lại mất con lần nữa. Xót xa, đau đớn ! Chị lại hiến máu thêm 2 lần nữa cho một người đã từng làm khổ, ghét bỏ chị để cầu xin cho quên đi kẻ hãm hại mình. Chị nghĩ rằng một ngày nào đó Chúa sẽ cho chị được chút niềm vui cuối đời. Một cuộc đời mà khổ đau đã quá sức chịu đựng của một con người.
Trong lúc hoang mang chưa biết chọn lựa thế nào, chị cầu nguyện giờ Lòng Thương Xót Chúa và Đức Mẹ, xin soi sáng cho biết chị phải làm thế nào. Nếu đi Mỹ với con thì chị mất Mẹ Maria. Chị không thể tôn kính Mẹ, cũng như không thể lần chuỗi Mân Côi được, vì vợ chồng người con gái chị theo đạo Tin Lành không chấp nhận việc này.
Trong lòng chị ngổn ngang trăm mối. Nhưng cuối cùng tình yêu Chúa và Mẹ đã thắng. Chị quyết định ở lại cho dù trước mắt là những khó khăn, thử thách, gai chông, lại thêm nỗi đau vì phải nghìn trùng xa cách đứa con gái yêu quí. Những người biết chuyện đều bảo chị là dại dột, từ bỏ cuộc sống sung túc mà chọn lấy khó nghèo, túng thiếu.
Cô con gái đang ở với chị có những ý nghĩ rất lạ. Khi thấy chị đeo nhẫn có những chấm nhỏ để lần hạt, nó cho là mão gai của Chúa: "Mẹ đeo nhẫn mà còn thấy vướng víu khó chịu còn Chúa phải đội mão gai khổ sở biết mấy !"
Chị thích Đức Mẹ lắm. Khi còn theo đạo Tin Lành, chị cũng lần chuỗi Mân Côi. Hình ảnh những người Công Giáo đi cầu nguyện trên tay cầm chuỗi Mân Côi đối với chị là một hình ảnh rất đẹp. Các mục sư biết cuộc sống khó khăn của chị khi lựa chọn ở lại Việt Nam, họ ngỏ ý muốn giúp chị sang Mỹ. Khi tôi hỏi chị có bị lung lạc trước lời mời gọi hấp dẫn này không, chị trả lời: "Sự sống của con là do Chúa ban. Nếu không có bàn tay Mẹ che chở thì con đã chết rồi. Bây giờ dù nghèo, nhưng con vẫn sống tốt và không ân hận về lựa chọn của mình"
5. Đến với cộng đoàn cầu nguyện
Đã hơn ba tháng, mỗi thứ Tư chị đều đến với Cộng Đoàn Lòng Thương Xót Chúa. Chị vẫn cầu nguyện riêng với Đức Mẹ nơi hang đá mấy năm ròng, nhưng được cầu nguyện chung với Cộng Đoàn, chị cảm thấy hạnh phúc và bình an hơn.
Những ngày đầu đến cầu nguyện chị bị mệt, muốn ói, muốn bỏ ra sân ngồi vì khối u kéo dài đã mười mấy năm luôn luôn hành hạ chị. Quì không nổi vì 5 đốt cột sống bị gai, rồi còn loãng xương khiến hai đầu gối chị đau nhức.
Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra! Khi đến cầu nguyện ở đây, chị không còn bị đau ở khối u nữa. Khớp gối cũng hết đau. Chị quì gối, leo cao cách nhẹ nhàng.
Sau đó, chị bị bịnh đường ruột hành đau liên tục trên 2 tuần. Đuối quá chị đến bác sĩ kiểm tra mới hay u xơ đã teo lại. Ông khuyên chị không nên dùng thuốc khớp nữa, vì khớp đã lành. Ba tuần nay chị không uống thuốc nữa. Chị được nhẹ nhàng phần xác, phần hồn.
Để tỏ lòng hiếu kính với Lòng Thương Xót Chúa và Đức Mẹ, chị nhận lời tôi đi chia sẻ những biến cố đời mình để làm chứng cho mọi người thấy rõ bàn tay Chúa đã đỡ nâng chị, vòng tay Mẹ ôm ấp, bảo an chị trong suốt 54 năm dài.
Nhiều người rất xúc động khi tham dự những buổi làm chứng này. Thật sự, chị đã có phần phúc của riêng mình cho người trung tín đến cùng. Điều mà thế gian cho là dại dột, là lựa chọn sai lầm, thì với niềm xác tín vào Lời Chúa, chị biết mình đã đi đúùng con đường Chúa muốn, con đường Thập Giá. Chị không nhìn những lựa chọn đó bằng con mắt loài người, nhưng bằng đôi mắt Đức Tin. Đường thập giá của chị còn dài nhưng chị an tâm vì có Chúa và Mẹ luôn đồng hành với chị.
Cecilia Nguyễn Thị Xuân
101/44 Đường số 8 - Phường 11 - Quận Gò Vấp - TP.HCM
Lm. Giuse Trần Đình Long, sss