SỰ ĐỤNG CHẠM CỦA CÁC THIÊN THẦN
Chúng ta thường nghe nói Noel là thời gian thường xảy ra chuyện lạ, và sau đây là vài câu chuyện được đánh động qua các Thiên Thần.
NHỮNG GÓI QUÀ TỪ TRỜI
Năm rồi là năm mà đời sống của Michele Muncy gặp nhiều khó khăn nhất. Tommy, chồng bà bị đau sống lưng nên không thể đi làm được. Để cắt bớt phần chi tiêu, Michele phải ngưng vấn đề bảo hiểm nhân thọ. Và ngay sau ngày Lễ Tạ Ơn thì Tommy bị tai nạn xe hơi rồi qua đời.
Vài tuần qua đi trong màn sương của đau khổ. Tại sao chuyện lại xảy ra với bà? Có vẻ như Thiên Chúa bỏ rơi bà chăng? Làm sao bà có thể gánh nổi cái gia đình với vấn đề tài chánh eo hẹp như vậy?
Noel đã tới gần, người hàng xóm ở Lapeer, Michigan bắt đầu đem đồ ăn bỏ trước mái hiên cho ba đứa con của bà. Sự săn sóc của họ khiến cho tinh thần bà được an ủi đôi chút, nhưng điều mà bà cần trong lúc này thật sự là niềm tin.
Chiều áp lễ Noel, một chiếc xe dừng ngay phía cuối con đường vô nhà, đèn xe không tắt, một người đàn ông trong bộ đồ ông già Noel bước vô với nụ cười nói: “Chúc Mừng Giáng Sinh”, ông đưa cho bà 4 gói quà được gói giấy đàng hoàng. Michele nhìn hai gói bên trên. Một cho đứa con trai lớn, Zachary, với tấm giấy viết: “Cám ơn, vì anh là người anh tốt.” Gói thứ hai cho Hunter : “Cám ơn, vì em là người em tốt.”
“Những gói quà này từ đâu đến?” Bà hỏi ông già Noel.
“Cứ coi đó tới từ trời đi.” Ông đáp.
“Cám ơn. Tôi có thể ôm ông một cái được không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Ông già Noel trả lời và choàng tay qua người bà. “Chồng bà cũng đang ở đây đấy”, ông nói nhỏ bên tai và vỗ nhẹ trên vai bà.
Mặc dù miếng đệm vai và trang phục dày của ông, song bà có cảm giác kỳ lạ bồng bềnh, giống như ôm không khí vậy…Ông hỏi: “Bà có thể qua được chứ,” rồi ông tiếp: “Tất cả sẽ ok.”
Đây là lần đầu tiên trong nhiều tuần lễ Michele cảm thấy có hy vọng. Bà có nhiều câu hỏi nhưng ông già Noel đã bước ra khỏi hiên nhà. Bà nhìn chăm chú con đường xe. Đèn xe bây giờ không còn sáng nữa. Ông già Noel đã biến mất và chẳng để lại dấu chân nào cả.
“Tôi tin rằng Thiên Chúa đã gửi tới cho tôi một Thiên Thần” bà nói, “để bảo đảm rằng tôi và Tommy luôn ở gần nhau.”
THIÊN THẦN BẢN MỆNH
Trong một đêm giá lạnh Jeannine Miller lo lắng vì đứa con gái 17 tuổi của bà đang lái xe một mình trên một con đường đóng đá gần nhà họ tại phía Tây Nữu Ước. Khi điện thoại reng trước lúc 9:30 tối, Jeannine vô cùng khiếp đảm. Đầu giây bên kia có tiếng phụ nữ với giọng rất bình thản: “Tôi đang ở với đứa con gái của bà là Lauren,” người ấy tiếp, “Cô ta bị tai nạn xe hơi và nhờ tôi gọi cho bà.”
“Ồ! nó có bị thương không?” Jeannine lo lắng hỏi.
“Có, nhưng cô ấy sẽ không sao.” Giọng người phụ nữ khẳng định.
“Bà ở đâu vậy?” Lúc này Jeannine có thể nghe được tiếng khóc của Lauren và tiếng còi báo động đang đi tới…
Người phụ nữ trả lởi: “Tôi không biết chắc, vì tôi không ở vùng này.”
Một lát sau, giọng Lauren rõ rệt, bình thản trên điện thoại. Jeannine muốn biết chắc là xe cứu thương sẽ tới đó. Người phụ nữ lại trở lại trên điện thoại : “ Họ đã rời Lauren từ chiếc xe hơi bỏ vô chiếc xe cứu thương rồi, và tôi sẽ ở với cô ta cho đến khi cô ấy không cần tôi nữa.”
Jeannine đặt vài câu hỏi với nhóm cứu thương. Người phụ nữ đầu giây đáp thay cho họ và rồi cái điện thoại bị hết pin. Sau đó, nhóm cứu thương nói với Jeannine ở tại nhà thương: “Bà thật có phước bởi vì đây là một tai nạn khủng khiếp, bà có thể mất đứa con của bà, nhưng lạ lùng, cô ta đã được khoẻ lại.”
Jeannine và người chồng thật được an ủi. Bà hỏi: “Mấy người có biết người phụ nữ lo cho Lauren là ai không, chúng tôi muốn cám ơn bà ấy?”
Nhóm cứu thương lắc đầu ngạc nhiên: “Đâu có người phụ nữ nào lúc đó đâu.”
“Có, vì bà ta hỏi mấy người mấy câu hỏi rồi nói chuyện với tôi trên điện thoại mà.”
“Xin lỗi, tôi kéo con gái bà ra khỏi xe, và cô ta chỉ có một mình thôi.”
Hai vợ chồng nhìn nhau: “Chúng ta về nhà kiếm số phone của người đó trên điện thoại coi…” Nhưng khi họ gọi lại số đó thì gặp ngay vợ chồng ở Albany, họ bối rối vì không biết vợ chồng ông bà Miller này nói gì nữa.
Lauren nhớ lại: “Mẹ à, một người đàn bà gọi mẹ phải không?”
“Phải.”
“Con không nghĩ bà đó là thật,” Lauren nói: “Khi bà ta tới thì sự đau đớn của con không còn nữa.”
Jeannine nhớ lại lời bà ta nói: “Tôi không ở trong vùng này..” Và bây giờ Jeannine hiểu ngay ý nghĩa đó. Noel đã qua rồi, nhưng thiên đàng đã tặng cho bà một món quà thật quí báu và giá trị.
Sunny Marie Hackman, là một xướng ngôn viên và cũng là một nhà văn ở Lakewook, Colorado. Bà là một người bận rộn và thích sống ngăn nắp. Mỗi lần khi Noel tới, ngay cả những lúc rất bận rộn trong những công việc hằng ngày bà cũng vẫn hoàn tất mọi mục cho ngày lễ.
MỘT NGƯỜI KHÁCH KHÔNG HẸN
Sunny Marie Hackman, là một xướng ngôn viên và cũng là một nhà văn ở Lakewook, Colorado. Bà là một người bận rộn và thích sống ngăn nắp. Mỗi lần khi Noel tới, ngay cả những lúc rất bận rộn trong những công việc hằng ngày bà cũng vẫn hoàn tất mọi mục cho ngày lễ. Bởi vậy, mấy năm trước, Sunny Marie quyết định bà có thể làm tất cả nếu gia đình đồng ý với một điều kiện là: “ Không thêm người vào tối áp lễ Noel,” bà đã cảnh cáo chồng bà với ba đứa con của bà. “Tôi chỉ muốn ông nội bà nội và những người trong gia đình để được thảnh thơi đôi chút.” Và họ đều đồng ý: “Chắc chắn rồi nếu mẹ muốn vậy.”
Sunny Marie hoạch định một chương trình rất đầy đủ cho ngày áp lễ Noel. Cái bàn ăn bóng láng . Hương vị trong nhà bếp bay cùng nhà. Đột nhiên điện thoại reng. Victor, người con trai đang học đại học. “Mẹ ơi! Con có thể mang thêm một người bạn về, con gặp trên xe bus được không?”
Sunny Marie muốn thét lên: “Không phải là mọi người đã hứa với mẹ là cho mẹ một buổi tối như mẹ mong muốn sao?” Bà nghĩ, người lạ này có thể là một người không tiền không bạc, vô tình đã phá hỏng cái chương trình của bà. Bữa nay là ngày áp lễ Noel, bà thở dài nói: “Đem anh ta về.”
John khoảng gần 40 tuổi, cá tánh e thẹn và khó mà tả được con người của anh ta. “Buổi nói chuyện có vẻ tẻ nhạt, bà Sunny công nhận như vậy. Đây không phải là một cuộc gặp gỡ ấm cúng và thân thiện cho một buổi tối mà bà đã hoạch định. Sau bữa ăn, John với cây đàn guitar và đàn mấy bản nhạc Giáng Sinh. Sau đó anh đổi qua Piano, và bắt đầu chơi bài “Huyền Nhiệm thay” (Amazing Grace), và “Chúa Giêsu yêu tôi” (Jesus loves Me”… Những bản thánh ca thật hay, thật dịu dàng mà bà chưa bao giờ được nghe.
Từ từ trong trí bà lộ ra tư tưởng: Như vậy tối nay ta đã làm một việc có ý nghĩa là đã dành một chỗ ngồi cho một người lạ trong đêm lạnh giá này mà có thể anh ta không biết đi về đâu đêm nay, nhưng trong tim bà đã chẳng có tình yêu, và nếu không yêu thương thì đâu phải ý nghĩa của Giáng Sinh.
Bà ngẩng đầu nhìn lên thì gặp ánh mắt của John. Trong cái nhìn của anh ta, bà chợt thấy tất cả: đó là sự dịu dàng, hiểu biết, yêu thương và tha thứ. Anh biết bà đã nhận thức được những điều đó.
Sau khi đàn xong mấy bản nhạc, John đứng dậy: “Đó là món quà của tôi tặng cho bà.” Anh nói với bà như vậy rồi với chiếc áo lạnh của mình và ra đi.
“Khoan đã!” Bà nói, trong khi bà với lấy cái máy hình. “Tôi muốn chụp một tấm hình với anh và tất cả mọi người.” Những người khác cũng cầm lấy máy hình của mình.
“Được chứ,” người khách lạ mỉm cười nói, “nhưng nó sẽ không có hình.”
Sunny Marie hiểu ngay. “Chúng tôi đã gặp một Thiên Thần,” bà nói với chồng tối hôm đó trong sự cảm nhận lạ lùng huyền bí.
Chồng bà không nghĩ là bà đúng. Nhưng sau đó, hình ảnh của John không hiện lên bất cứ tấm hình nào. Họ đã được tràn đầy ơn sủng qua người khách lạ từ thiên đàng.
Thuận Hà – Sưu tầm