100 Bài Giáo Lý Kinh Thánh
[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.
TIN VÀ SỐNG LỜI CHÚA
Trích sách Ngôn sứ Ê-dê-kien 2.8-3.3
Thiên Chúa Yavê phán với tiên tri Ê-dê-kien rằng :
- Hỡi con người, ngươi hãy nghe điều ta sắp nói với ngươi... Hãy há miệng ra mà ăn điều Ta sắp ban cho ngươi.
Tôi nhìn, thì này có tay chìa ra cho tôi, và trên tay ấy có quyển sách. Chúa mở nó ra trước mặt tôi : quyển sách được viết cả hai mặt... Và Chúa phán :
- Ngươi hãy ăn quyển sách này đi ! Khi đã ăn đầy bụng, thì đi truyền các lời trong ấy cho dân Ta. Nhưng trước hết, hãy nuôi bụng ngươi, hãy nhét đầy lòng ngươi với quyển sách này đây !
Vậy tôi đã ăn quyển sách và nó ngọt như mật ong nơi miệng tôi. Chúa lại phán với tôi :
- Con người hỡi, nào hãy đi gặp dân Ta, và lấy các lời Ta mà nói với chúng... ! Nếu Ta sai ngươi đến với dân ngoại, chúng sẽ nghe ngươi, còn dân Israen, dân Ta, lại không nghe ngươi đâu, vì kỳ thực chúng không muốn nghe Ta đó thôi, vì tất cả dân Ta là lũ trán dạn dầy và lòng chai đá. Nay Ta đã làm cho mặt ngươi dạn dầy y như mặt chúng, ...và làm cho trán ngươi cứng như kim cương. Ngươi sẽ không sợ chúng, và không khiếp đảm trước mặt chúng, vì chúng là nhà loạn tặc !
* Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
“Hãy há miệng ra mà ăn điều Ta sắp ban cho ngươi !”. Như thế, Lời Chúa là của ăn, của uống. Mà ăn uống là để nuôi ta sống. Qua đó, Chúa cho ta thấy : người ta không chỉ sống bằng thức ăn vật chất, nhưng còn bằng thức ăn thiêng liêng. Của ăn uống vật chất nuôi cơ thể, điều cần ấy Chúa đã ban cho ta khi tạo dựng cho ta muông chim, cầm thú, cá biển, rau quả... Nhưng Chúa không quên hồn ta cũng cần lương thực, nên đã ban cho ta lời Người. Điều này ta đã biết.
Điều hôm nay Kinh Thánh cho biết là thức ăn Lời Chúa ấy được trao cho ta dưới hình thức một cuốn sách. Như thế, ta có thể ví quyển sách ấy như trạn thức ăn, trong đó chất chứa các thức ăn của ta. Muốn ăn gì hôm nay, món nào, thì cứ lấy trong trạn đó, có đủ cả : thịt, cá, rau, tương, cà, nước mắm...
Và ta thấy tiên tri Ê-dê-kien há miệng ra nuốt quyển sách và ông chắc lưỡi khen : “Nó ngọt như mật ong nơi miệng tôi”.
Anh chị em có bao giờ cảm thấy Lời Chúa ngọt như mật ong chưa ? Chắc đã có ! Chúng ta chẳng đã nhiều lần thấy những người nghe giảng mà nước mắt dàn dụa..., có khi vì cảm thấy Chúa thật từ bi, thương xót ; lúc khác thấy Chúa sao yêu thương quá bội... ; có lúc khác lại vì thấy mình sao quá tệ bạc với người Cha yêu thương ta như vậy... Dù nước mắt vui sướng hay nước mắt cay đắng vì tội mình, thì cũng là những nước mắt gọi được là ngọt ngào cả.
Vì cái gì người Cha yêu thương đã ban cho con ăn, thì đó chỉ có thể là những sự ngon ngọt, bổ sức thôi ! Há có người cha nào lại lấy đá thay bánh mà cho con ư ?
Tiên tri Ê-dê-kien thì được Chúa Yavê hiện ra trao cho sách Lời Chúa mà ăn, còn ta lấy ở đâu mà được sống ? Thưa lấy trong sách lời Kinh Thánh, Chúa đã ban cho ta trong Hội Thánh. Sách ấy có sẵn rồi. Hãy cầm lấy mà ăn, mà nuốt cho đầy bụng lời ngọt ngào ấy !
Kỳ trước, ta đã suy niệm : ta là người phàm trần làm sao gặp được Chúa là Đấng ngự trong cõi thiên giới. Thưa : nhờ một phương thế làm trung gian, bắc cầu, đó là Bí Tích, Bí Tích Lời Chúa nói riêng. Ở đó, Chúa xuống với ta, ở đó, ta đến với Chúa mà gặp Ngài thực sự, tuy mắt không thấy, tai không nghe, song nhờ đức tin, ta biết chắc là gặp thực sự. - Mà gặp để làm gì ? có mục đích hay có ích lợi gì ? Thưa có chứ ! Gặp Chúa là vì Chúa mang trong tay đầy ơn sự sống, đầy ơn sủng. Chúa không khi nào gặp ta suông, chào hỏi suông, xã giao... Chúa gặp là luôn luôn ban cho ta sự sống, mà sự sống tức là hạnh phúc đời này và đời sau. Điều này có lần ta đã bàn rồi.
- Nhưng vấn đề là ta có tin thế không ? Chắc anh chị em sẽ nói : tin. Coi chừng, có hai thứ tin : một là bất toàn, hai là đầy đủ. Tin bất toàn là tin điều ấy đúng, có thế thôi. Mà trong Kinh Thánh cho biết là cái tin kiểu đó thì ma quỉ cũng có (xem thư Gc 2.19) : ma quỉ tin có Chúa vì nó thông minh, nó biết chắc như thế, nó không là kẻ vô thần đâu ! Song Kinh Thánh nói tiếp : Nó tin thế “mà run sợ”, nghĩa là lòng tin ấy không đủ để nó được cứu rỗi, nên nó vẫn phải sa hỏa ngục! Đó là lòng tin bất toàn, vì tin có, tin đúng mà thiếu hành động và sống đức tin ấy. Nó tin có Chúa, mà nó có thực hành việc thờ phượng đâu, có mến Chúa đâu, có thương người đâu ! Nó luôn ghen ghét, bầy mưu chước lôi kéo người khác bỏ Chúa, phạm tội ; nó lại luôn ghen ghét loài người, xúi bẩy loài người ghét nhau, giết nhau, làm hại nhau. Vậy thì cái tin có Chúa của nó không làm cho nó thoát khỏi hỏa ngục. Giả sử ngày nào nó thực hành lòng mến Chúa, yêu người, dù chỉ trong một vài phút ngắn ngủi, nó sẽ được thoát lửa hỏa ngục ngay. Nhưng trễ quá rồi ! Ở đời sau, người ta không còn thay đổi được nữa.
Chúng ta cũng vậy, nếu ta chỉ tin có, tin sự Chúa dạy và Hội Thánh truyền là đúng, thì đức tin bất toàn ấy chẳng ích lợi mấy cho ta, chẳng cứu ta khỏi hỏa ngục. Tỉ dụ : ta tin lời Kinh Thánh dạy là muốn gặp gỡ Chúa để được sự sống, thì đọc và suy gẫm Lời Chúa là sẽ được như vậy, ta tin điều ấy đúng, ta không dám cãi là sai. Thế nhưng tin rồi để đó không làm theo, tức là không chịu khó chăm nghe và suy niệm Lời Chúa, không lấy sách Lời Chúa ra đọc để gặp Chúa, được sự sống từ Chúa chuyền sang ta, thì thử hỏi có ích gì ? Về các điều tin khác cũng giống vậy.
Tôi có hai đứa em, một đứa là em ruột, một đứa em họ... Ba má tôi chết đi để lại cho một gia tài, gồm nhà đất... Vì hiểu lầm lời trối trăng, hai đứa dành nhau, tôi phải về tận quê để khuyên bảo và phân xử. Chúng nó không nghe, cứ nhất định đem nhau ra tòa đời để kiện nhau. Tôi khuyên can, bảo rằng : Hễ kiện nhau tất có kẻ thắng, người thua, thế là sẽ ghét nhau, oán thù nhau, làm sao đi dự lễ, rước lễ, vì Chúa dạy : trước khi dâng của lễ, phải làm hòa với nhau. Sau đó, tôi còn lấy thêm một đoạn Kinh Thánh nữa : Chúa dạy không nên kiện nhau ở tòa đời. Đây Lời Chúa : “Trong anh em, khi có bất bình nhau, có người dám đi thưa kiện với người ngoại đạo nơi tòa đời, sao không nhờ một người nào khôn ngoan để có thể phân xử giữa anh em mình trong đạo ư ? Trái lại, anh em với nhau mà thưa kiện nhau và lại còn ở trước tòa người ngoại giáo. Nguyên việc kiện tụng nhau cũng là một sự sa đọa rồi. Tại sao anh em không thà chịu bất công ? Tại sao anh em không thà chịu thiệt thòi ?” (1Cor 6.1-7).
Đọc lời Chúa dạy rồi, tôi hỏi hai em tôi : Có tin Lời Chúa không? Chúng thưa : Có ! - Lời Chúa nói có đúng không ? - Đúng ! - Thế thì các em phải bỏ ý kiện tụng, làm theo Lời Chúa. Đã có anh phân xử, rồi sẽ nhờ Cha xứ phân xử này không đủ sao ? - Có một đứa nói : “Không làm theo Lời Chúa được ! Chúa nói thì Chúa cứ nói, chứ ai mà làm theo nổi ! Đấy anh xem, cả thế gian có ai làm theo Lời Chúa đâu ! Chiến tranh, bạo lực cứ diễn ra hoài đó thôi ! Chúa nói là cho các cha, các người đi tu làm, chứ người ở đời không ai làm đâu !” - Và kết cục ra sao, anh chị em biết không ? Hai đứa cứ đem nhau đi kiện và một bên thắng, một bên thua. Bây giờ, hai đứa ghét nhau, chửi bới nhau hoài, có lần suýt gây ẩu đả. Thật là điếm nhục cho cha mẹ, các ngài ở bên kia thế giới chắc cũng đau lòng. Hàng xóm láng giềng chê cười... Tôi ở xa không biết chúng nó bây giờ còn đi dự lễ, rước lễ nữa không... Đó, nghe Lời Chúa, tin là đúng, mà không lấy ra sống trong cuộc đời, không thực hành, thì việc tin bất toàn kia nào có ích gì ? Bây giờ, chúng đang sống trong ghen ghét, trong đau khổ và sợ sệt vì hận thù, vì tìm cách chơi nhau, hại nhau, chửi nhau...
Cho nên Kinh Thánh kết luận : “Đức tin không đem ra thực hành bằng việc làm, là đức tin chết rồi” (Thư Gc 2.17,21). Rất nhiều tín hữu, sau này sẽ như ma quỉ, tin có, tin đúng, song rơi xuống hỏa ngục như ma quỉ. Lúc ấy, Chúa Giêsu bảo : “Ngươi xây nhà trên cát mất rồi ! Vì phàm ai nghe các lời Ta mà không thi hành thì như thế !”. Lúc ấy họ cãi Chúa : “Lạy Chúa ! Lạy Chúa ! Con tin có Chúa, con đọc kinh, xem lễ, lần hạt..., con nghe giảng, con ăn chay, con còn nhân Danh Chúa nói tiên tri, nhân Danh Chúa mà trừ quỉ... cơ mà ?” - Chúa nói : “Ta xin tuyên bố với các ngươi : Ta không hề biết các ngươi. Vì ai làm theo ý Cha Ta, thì Ta mới biết, mới kể kẻ đó là anh em, chị em Ta. Không phải cứ đọc kinh : “Lạy Chúa ! Lạy Chúa ! Lạy Cha !... là sẽ vào được Nước Trời đâu ! Thôi, hãy xéo đi xa Ta ! Chúng bay chỉ là phường tác quái như mọi kẻ vô đạo khác !” (xem Mt 7.21-27; 13.48-50).
Những điều Chúa dạy trên, người công giáo ta ai cũng nghe rồi, biết cả, song vẫn không mấy ai đem ra thực hành, để được sống, được vào Nước Trời ! Thật đau buồn, tội nghiệp ! Tôi mong ước các gia đình đã chịu khó làm việc Đền tạ mấy năm trường rồi, đừng ai bị rơi vào cảnh đó. Tôi cầu chúc cho anh chị em chịu khó thi hành Lời Chúa, chứ đừng tin suông, để anh chị em được cứu rỗi, được sống và vào Nước Trời.
• Có người nói : tôi nghe mà hay quên ! Đáp : Cái đó không phải chuyện lạ, ai mà nhớ hết được các Lời Chúa. Song điều cần là nhớ được chừng nào, phải thực hành chừng ấy, thực hành cho trọn. Dầu vậy, tôi cũng xin mách nước cho anh chị em : sở dĩ ta không nhớ là vì lòng ta ơ hờ, không để ý. Cứ xem : ai mắc nợ ta tiền, ta có nhớ không ? Buôn bán thì người này nợ ít, người kia thiếu nhiều, sao ta nhớ không sai một người ? Ấy là vì điều ấy ta coi trọng, ta lưu ý. Mặt khác, ta không nhớ Lời Chúa là vì ta không ôn lại trong lòng, trong trí điều Chúa dạy ta. Nghe giảng xong, ta xách áo ra về, không suy niệm lại, không ôn lại điều vừa nghe. Cho nên, tín hữu Việt Nam nghe giảng rất nhiều, rất chịu khó đi nghe giảng, giảng lớn, giảng nhỏ..., nhưng không ích lợi bao nhiêu, vì không nhớ. Mà không nhớ là do không ôn lại, không suy niệm. Mẹ Maria là gương mẫu rất khả ái cho ta trong việc này, đến nỗi Kinh Thánh phải tặng khen Mẹ : “Bà cất giữ các điều đã nghe Chúa dạy, và bà hằng suy đi gẫm lại trong lòng”. Hèn chi, Mẹ rất thương mến của ta mau thánh thiện, mau làm đẹp lòng Chúa : Thiên thần phải ca tụng : “Bà được đắc sủng nơi Thiên Chúa !”
Vậy, nếu anh chị em muốn được sự sống, được nhiều ánh sáng và ơn sủng, hãy gắng ôn nhớ lại một vài câu chính của Lời Chúa mình đã nghe trong bài giảng, lúc chia sẻ Lời Chúa, hoặc lúc đọc riêng, rồi suy đi nghĩ lại, xem Chúa muốn dạy gì... và gắng làm theo.
Nhưng, tất cả đều sẽ vô hiệu, nếu không có thêm điều này là cầu nguyện, tức là tha thiết xin Chúa ghi tạc vào lòng ta Lời Chúa dạy ; và điều Chúa dạy thường khó làm, thì xin Chúa Thánh Thần ban sức mạnh vượt qua tính ươn hèn, ích kỷ mà làm theo Chúa dạy. Những nỗ lực ấy giống như ta xúc rửa hồn ta để đựng ơn Chúa và sự sống Chúa đổ vào. Một cái bình đựng đầy bùn hôi tanh, là các tính mê, nết xấu, thì còn chỗ đâu mà chứa ơn huệ sự sống Chúa ?
Anh chị em thử nghe Lời Chúa hứa sau đây, xem có ham không : “Quả thật, Thày bảo các con : Ai nghe lời Thày và tin vào Cha, Đấng đã sai Thày, thì có sự sống đời đời và khỏi đến Tòa phán xét, nhưng đã ngang qua sự chết mà vào sự sống” (Ga 5.24).
Thử hỏi : chúng ta ai chẳng sợ phán xét, ngay cả vị thánh mà lúc lâm tử, nghĩ đến phán xét công thẳng của Chúa, nghĩ lại đời mình có biết bao ích kỷ, gian dối, độc ác, hư hốt từ thuở mới có trí khôn đến nay..., vị ấy cũng run sợ đến toát mồ hôi. Thế mà đây, Chúa hứa cho ta khỏi qua tòa phán xét, vào Nước Trời thẳng, có thể dám nói không phải qua lửa luyện tội. Vì sao ? Vì luyện ngục là nơi thanh tẩy những gì còn vướng mắc, làm hoen ố linh hồn... Mà ai nghe Lời Chúa và thực hành thì đã thanh tẩy, luyện lọc mình ngay từ đời này. Làm ở đời này thì đời sau khỏi làm. Chính Chúa Giêsu đã phán : “Các con đã được tẩy sạch bởi lời Thày đã nói với các con” (Ga 15.3; 13.10). Quả thật, việc nghe Lời Chúa và sống theo lời ấy, đòi ta phải từ bỏ tính mê nết xấu, phải từ bỏ ích kỷ, gắng tha thứ, gắng yêu thương... Ôi ! Các cái gắng đó nó tẩy ta, nó luyện ta trắng tinh rồi... Vì thế, ai học Lời Chúa, sống Lời Chúa, tùy theo sức mình, thì khỏi lo sau khi chết có ai xin lễ cho linh hồn mình không, khỏi để dành tiền xin lễ cho linh hồn mình. Có người, theo chỗ tôi biết, dành dụm cả cây vàng để xin lễ cho mình sau khi chết. Giá họ để “cây” ấy mà làm ơn làm phúc, nuôi kẻ đói, mặc cho kẻ trần truồng, khố rách áo ôm lúc họ còn sống, thì hay biết mấy, họ sẽ khỏi vào luyện tội, vì Chúa nói là khỏi qua tòa phán xét. Chứ còn dành tiền ấy xin lễ, thì vẫn phải vào luyện ngục đã rồi mới xin lễ cho mau ra.
Nói tóm, nếu bạn muốn được gặp Chúa, bạn hãy ham và chăm chú đọc Lời Chúa. Nếu bạn muốn được Chúa ban cho sự sống, sống hạnh phúc, sống thắng lợi, sống vui tươi, sống cho đúng ý nghĩ cuộc đời, bạn hãy đọc và học Lời Chúa, tin vào lời ấy và đem ra thực hành. Cũng vậy, nếu bạn muốn khỏi ra tòa phán xét, nhưng băng ngang qua sự chết mà vào sự sống, thì hãy suy niệm Lời Chúa, cầu nguyện để sống và làm theo Lời Chúa dạy, nó luyện tẩy bạn ngay đời này, để đời sau bạn khỏi phải qua luyện tội.