Lời Chứng
Đấng nào cao cả nhất để cứu tôi?
 
Vào trưa Chủ nhật, tháng 11 hay 12 năm 1978, trong trại tù A30 Tuy Hòa Phú Yên, tôi vừa ăn trưa xong, đang ngồi ngoài viả hè, thì anh Nguyễn Lý, cựu Trung tá, phó Trưởng phòng 4/QĐII đến. Anh nói:
- Anh giúp tôi, chỉ cho tôi Đấng nào cao cả nhất để cứu tôi, không thì tôi chết mất.
Tôi trả lời anh:
-- Tôi là người Công giáo thờ phượng Thiên Chúa. Thiên Chúa là Đấng tạo dựng trời đất, chỉ có Ngài là cao cả nhất. Nếu anh tin tôi thì cứ xin Ngài cứu anh.
 
Tôi biết anh Lý đã bị bịnh cả tuần nay, nhưng chưa có dịp lên bịnh xá thăm anh. Bịnh anh rất lạ như tà ma nhập vào người. Ban ngày anh rảo lung tung, hai mắt trắng nhợt không thần sắc, cứ nhìn lên trời và miệng luôn nói lảm nhảm. Nhưng mỗi ngày anh có một giờ tỉnh táo bình thường như không đau bịnh gì. Lúc anh đến tôi là lúc anh bình thường.
Anh nghe tôi nói, anh đi về bịnh xá nơi anh đang điều trị.
Khoảng 15 phút sau, anh trở lại và nói:
- Tôi hết bịnh rồi.
Tôi hỏi anh:
-- Anh làm sao mà hết bịnh?
- Tôi nghe anh, về bịnh xá, tôi ngồi trên giường cầu nguyện cùng Thiên Chúa và tôi thấy ngoài sân bịnh xá có một tượng Thánh Giá to như hòn núi và tôi hết bịnh.
-- Như vậy Chúa đã cứu anh, anh hãy cám ơn Ngài.
 
Anh Lý được trở lại tổ sản xuất và cùng đi làm với anh em tù. Anh Lý đến với các bạn Công giáo, xin họ các kinh nguyện để học và cầu nguyện cùng Thiên Chúa.
Tháng đầu, tôi thấy anh rất siêng năng đọc kinh cầu nguyện và học hỏi. Sang tháng thứ hai anh hơi lơi là; và sang tháng thứ ba, anh bị bịnh lại cũng giống như bịnh cũ. Ban ngày anh đi rảo trong trại, miệng nói lảm nhảm, mắt ngước lên trời, đôi mắt lờ đờ không có thần sắc.  Anh lại đi điều trị ở bịnh xá. Ban ngày anh có thể đi trong vòng trại, ban đêm họ xích chân anh lại. Mỗi ngày anh cũng có một giờ tỉnh táo bình thường.
 
Từ bịnh xá, anh đến gặp tôi và nói:
-  Anh Xuân ơi, làm sao cứu tôi, không tôi chết mất.
Tôi hỏi lại:
-- Anh làm sao? Chúa đã cứu anh rồi mà?
Tôi đoán chừng trong người anh có gì làm buồn lòng Thiên Chúa, nên anh bị bịnh lại. Tôi hỏi:
-- Anh có thể cho biết, trong người anh có gì không?
- Có, trong người tôi có đeo một tượng Phật, do anh em sĩ quan cùng phòng giới thiệu, xin tại một chùa ở Pleiku, năm 1974.
-- Chúa đã cứu anh thì anh thờ phượng Chúa, đừng thờ phượng một đấng nào khác. Anh hãy bỏ tượng ấy đi.
- Không bỏ được vì đó là bùa hộ mệnh.
-- Anh nên bỏ tượng đó đi, vì mạng sống của anh quý giá hơn vật kỷ niệm.
- Không, tôi thà chết cũng không bỏ.
Nói xong anh bỏ đi. Khoảng 20 phút sau, anh trở lại và nói:  “Tôi hết bịnh rồi.”  Tôi hỏi lýdo, anh cho biết là anh đã bỏ tượng Phật. Trong ngày đó, anh được trở về đội sản xuất và cùng làm việc với anh em bạn tù. Từ hôm đó, anh siêng năng cầu nguyện, học hỏi với sự giúp đỡ của bạn tù Công giáo. Đức tin của anh không còn suy giảm như trước.
 
Sau ngày ra tù, tôi được biết toàn thể gia đình anh Nguyễn Lý đã nhận bí tích Rửa Tội, gia nhập Công giáo.  Khi đến Hoakỳ, gia đình anh Nguyễn Lý ở Houston, Texas.  Hiện anh hoạt động cho Hội Legio Mariae (Hội Đạo Binh Đức Mẹ, mục đích để cầu nguyện, thăm viếng, nâng đỡ tinh thần những ai gặp khó khăn.)
 
Tôi ghi lại mấy dòng này để làm Vinh Danh Thiên Chúa, làm chứng cho sự thật, vì chỉ có Sự Thật mới giải thoát chúng ta khỏi lầm lạc, và dẫn chúng ta đến bến bờ hạnh phúc vĩnh cửu.
 
Lê Phùng Xuân