Ngày kia, một người dắt lạc đà đi ngang để lấy vài đồ vật và mang đi nơi khác. Khi vào phòng để lấy các vật dụng ngài đã kéo sợi, viện phụ Gio-an quên mất vì tâm trí suy nghĩ miên man về Thiên Chúa. Vì vậy, người dắt lạc đà trở lại gõ cửa lần nữa, ngài về phòng lấy và lại quên. Người dắt lạc đà lại gõ lần thứ ba, ngài mở của và nói: “Dệt, lạc đà, dệt, lạc đà.” Ngài nói thế để không bị quên nữa.
Đọc chuyện này tôi không thể không phì cười, tâm trí tôi không suy nghĩ miên man về Chúa mà tôi còn đãng trí hơn ngài.
Khi còn trẻ, viện phụ Pô-ê-men đến phòng một thầy cao niên để hỏi ba vấn đề. Khi đến nơi, ngài quên một trong ba tư tưởng nên về lại phòng. Khi cầm chìa khóa ra mở cửa, ngài nhớ lại tư tưởng đó, bỏ chìa khóa quay lại phòng thầy cao niên. Thầy liền hỏi: “Con đi nhanh vậy, con của ta.” Ngài kể cho thầy nghe: “Khi cầm chìa khóa mở cửa, con nhớ lại điều con định hỏi nên vội quay lại đây.” Nhưng đường quá dài. Thầy liền nói: “Hỡi mục tử của đàn chiên, tên con sẽ được loan truyền trong khắp Ai-cập.”
Câu chuyện này làm nhớ lại chuyện cha Vianney, học mãi không vô chữ, rốt cuộc bề trên hỏi: “Con có lòng đạo đức không?” “Thưa có” “Con có kính mến phép Thánh Thể không?” “Thưa có.” Thôi, cho con chịu chức vì con bền chí, chứ học kiểu của con thì không bao giờ đỗ được.
Tôi cũng mong chạy lui chạy tới hỏi bài... để rồi được lên thiên đàng nhờ vậy!