100 Bài Giáo Lý Kinh Thánh

100 Bài Giáo Lý Kinh Thánh

(GIỜ ĐỀN TẠ CỦA GIA ĐÌNH )

Lm. Ph. Hoàng Minh Tuấn biên soạn 
(Lưu hành nội bộ) 1999

 
[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.


Bài 56

AB-SA-LÔM ĐẸP TRAI MÀ GIAN HÙNG

Trích sách 2 Samuen, ch.14 và 15

Trong toàn thể Israen, không ai đẹp trai bằng Ab-sa-lôm, nhưng cũng không ai độc ác và gian hùng như hắn. Chính hắn đã giết Am-nô, anh ruột mình. Lần này, hắn mưu đồ chiếm đoạt ngai vàng của cha là Đavít Đại vương.

Để đạt mục tiêu, kẻ tham vọng giả bộ nịnh bợ lấy lòng dân. Trước hết, hắn làm dân ngưỡng mộ vẻ đẹp trai của hắn, cách riêng bộ tóc dầy và đẹp như của Sam-son thủa trước. Sau đó, hắn tậu xa giá, ngựa và 50 người chạy trước, rồi lượn đi lượn lại làm dân loá mắt, trầm trồ khen ngợi. Sớm sớm, hắn đến trước Công Môn, nơi người dân đến chờ vua xử án, gặp ai, hắn cũng tiến lại gần nắm tay họ ra bộ ân cần, hoặc kéo lại ôm họ tỏ dấu yêu thương và nói :

-           Vụ của ông rất hợp lẽ phải. Chỉ tiếc Vua chưa đặt tôi làm thẩm phán, tôi sẽ xử cho ông, giải oan cho ông để ông thắng kiện.

Cứ như thế, hắn mua chuộc được lòng mọi người Israen. Khi đã thành công trong trò mị dân, hắn đến đánh lừa cha mình. Hắn tâu Vua :

-           Thưa Vua cha, con đã khấn hứa với Thiên Chúa là sẽ dâng Ngài một lễ tế tạ ơn, vì Ngài đã nhậm lời con, cho con được nghĩa cùng cha, là tha thứ tội giết anh, và cho con lại được về kinh đô kề cận bên cha. Vậy cha có thể cho con đi đến Hêbron để chu toàn lời khấn đó không ?

Dĩ nhiên là Đavít không có lý do gì để từ chối. Ab-sa-lôm tức thời đi Hê-bron cùng với đồng đảng ; đồng thời, hắn phái tay sai đến các chi tộc trong dân, mời họ đến Hê-brôn để làm hậu thuẫn. Mọi sự đã được dàn xếp trước, đến đúng lúc, Ab-sa-lôm giết vật để dâng tế lễ, theo hiệu kèn đồng báo, các đồng đảng hắn trà trộn trong dân làm cò mồi sẵn, cất tiếng hô :

-           Ab-sa-lôm muôn năm ! Hãy làm Vua trên chúng tôi !

Dân chúng nghe vậy cũng hùa theo hô lên :

-           Ab-sa-lôm muôn năm ! Ab-sa-lôm là Vua chúng tôi muôn năm !

Thế là cuộc âm mưu đảo chánh đã thành công. Nghe tin báo, vua Đavít thu thập bầy tôi, vợ con bỏ hoàng cung chạy trốn...

* Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !

Suy niệm Lời Chúa

Phải nhận là Ab-sa-lôm đã tài tình trong mưu đồ chiếm ngôi Cha, cũng như trước đó đã thành công trong mưu đồ giết anh ruột mình. Song không ai chối được hắn là tay gian hùng, kẻ giả hình, nịnh bợ và mị dân. Nhưng Thiên Chúa sẽ làm rối con đường kẻ vô đạo. Sau này, hắn sẽ chết vì chính sự gian dối và tội ác hắn bày ra. Nhưng đó là chuyện sau.

Đứng trước câu chuyện này, chúng ta sẽ khen hay chê hắn ?

Nếu ta chê - mà đó là điều chắc, vì ai trong chúng ta còn chút lương tâm mà không kết án những sự gian dối, xảo trá, nịnh bợ. Nhưng khổ một nỗi là khi chê người, chúng ta có ý thức đúng mức tầm quan trọng độc hại của sự gian dối, lừa thày phản bạn chưa ? Nhất là trong xã hội ngày nay đầy dẫy những lường gạt, dối gian ? Trong hai tháng qua, các bài Lời Chúa dạy ta thật thà, ngay thẳng trong lời nói và trong hành động, đã làm ta bớt gian dối và sống thật thà, ngay thẳng hơn chút nào chưa ?

Bài Lời Chúa hôm nay sẽ giúp ta đi sâu hơn vào trong vấn đề này. Bước theo vết chân của Ab-sa-lôm, có nhiều người trong lối sống và cư xử tỏ ra thiếu chân thực : thật họ là thế này, họ lại tỏ ra mình thế khác, với mục đích lừa dối người ta.

Có thể chia họ ra mấy loại :

1/         Thứ nhất : Kẻ giả hình : Đó là kẻ tỏ ra tốt, dễ thương, đạo đức hơn bản chất thực sự của hắn. Trong Phúc Âm, Chúa đã vạch mặt họ : “Khi ngươi bố thí, thì chớ thổi loa trước mặt như bọn giả hình làm nơi Hội đường và phố xá, hầu được vinh nơi người đời...” - “Khi cầu nguyện thì chớ làm như bọn giả hình, chúng ưa đứng cầu nguyện trong Hội đường và các ngả đàng phố xá đông người, hầu được bày ra cho người ta thấy... Cũng vậy, khi ăn chay, thì chớ sầm mặt lại như bọn giả hình, chúng làm mặt mày mất dạng, để ra dáng ăn chay trước mặt người ta” (Mt 6.2tt).

Đúng thế, các kẻ ấy tìm cách tỏ mình ra tốt hơn, đẹp hơn thực chất của họ. Khi họ bố thí chẳng hạn, đâu có phải vì lòng xót thương người nghèo, họ cố làm rình rang, khua trống gõ chiêng, ghi sổ vàng..., cho người khác lưu ý đến việc làm của họ mà khen tặng. Việc bố thí kia chỉ là chiếc mặt nạ che đậy tham vọng sâu kín là “cầu vinh nơi người đời”.

Trong cuộc sống hàng ngày, thấy nhan nhản những thứ người như thế, trong đó có ta, ngay cả trẻ con nữa. Tỉ dụ : làm bộ tốt với thày cô giáo, mục đích muốn kiếm điểm cao, đang khi sau lưng thì nói xấu họ, trong bụng thầm ghét họ. Hoặc giữa đám trẻ con, có đứa tỏ ra dễ thương, tự nguyện giúp đỡ hoặc làm vài việc tỏ tình bạn hữu, bên ngoài như thiên thần tốt lành, nhưng bên trong như tên lưu manh, đã biết toan tính trục lợi... Lại có người giả cách đi dự lễ hàng ngày, xưng tội, chịu lễ đàng hoàng, nhưng cốt để được chấm là người công giáo sốt sắng, được khen lao, có khi còn cốt ý mưu đồ đen tối hơn... như đã từng thấy trong lịch sử ! Thực tâm đâu phải vì tin và thờ Chúa, mà y chỉ muốn đạt được sự tín nhiệm của các Bề trên trong đạo, hầu cất nhắc y lên chức cao mà thực hiện ý đồ ghê gớm !

2/         Kẻ giả bộ : Cũng có thể xếp loại này vào loại người giả hình trên, song nhẹ hơn : ví dụ giả bộ đau ốm, hay đau ốm hơn là thực để cha mẹ thương cho nghỉ học, nghỉ lao động... Giả bộ nghèo khổ để kích thích lòng trắc ẩn của người ta (nơi sân các thánh đường trong thành phố ta thiếu gì bọn băng chân, băng tay, bôi phẩm đỏ... ngồi chìa tay xin bố thí... Kỳ thật chỉ là những kẻ lười biếng lao động, có khi còn tệ hơn, là những tên ma đầu, có nhiều tiền cho vay lãi, ăn uống phè phỡn...). Hoặc giả bộ bị vợ hất hủi, xử tệ, đem tâm sự với các cô gái ngây thơ để gợi lòng thương hại, hòng mưu chiếm đoạt trái tim cô...

3/         Kẻ nịnh bợ : Là kẻ dùng lời nói để khen ngợi, tâng bốc, hoặc bào chữa lỗi của người nào đó, đang khi trong bụng hắn nghĩ khác và khinh khi. Đó chỉ vì hắn muốn lấy lòng nhằm trục lợi riêng tư...

•                       Thái độ ta phải có :

 

Là người công giáo, con cái Thiên Chúa hoàn toàn chân thật, ta phải chân thật trong lời nói và hành động, rập theo sự hoàn toàn chân thật không hề thay đổi của Thiên Chúa ! Chúa Giêsu dạy : “Các con hãy nên hoàn thiện như Cha trên trời là Đấng hoàn thiện”. Mọi sự gian dối, giả bộ, nịnh hót..., đều là bất chính, nghịch với Thiên Chúa, và bất xứng với Ngài.


Thường thường, ta gian dối đã quen, thành tật, thành nếp, nên ta không còn lưu ý đến mấy nữa. Đôi khi lương tâm có cắn rứt, ta lại nhủ mình để trấn an : gian dối đôi chút có sao đâu, đâu có phải tội trọng... Thế là dần dần, từ gian dối nhẹ đến nặng lúc nào ta không hay, giật mình nghĩ lại thì đã muộn, ta lỡ đi quá đà mất rồi, tội lỗi, gian ác chất đống làm ta vừa sợ sệt, vừa nản lòng. Tay đã trót nhúng chàm, thì cứ để nhúng luôn, đến đâu hay đến đó...

Do đó, bạn thấy chưa ? cái nguy hiểm nhất của thái độ bất chính trực, gian dối là dần dà, người ta đi đến tin tưởng rằng ở đời, giả hình, gian dối, lường gạt là qui luật tranh đấu để sống an ninh và sung sướng. Tâm hồn họ sẽ đâm chai lỳ và mù quáng, cuối cùng, họ đi đến chỗ từ chối Thiên Chúa và không thể ăn năn trở lại, vì không chấp nhận nổi các đòi hỏi đúng đắn và ngay thẳng của Ngài. Chính vì thế, trong sách Khải Huyền, kẻ bất chính trực, kẻ gian dối bị xếp chung với kẻ thờ bụt thần, ma quỉ và cùng bị một án trầm luân như họ :


“Thiên Chúa, Đấng ngự trên ngai trời, phán rằng : Ai thắng sẽ thừa hưởng sự sống và mọi của lành làm cơ nghiệp. Còn lũ đớn hèn, bội tín, vô luân, dâm dật, phù phép, thờ quấy và gian dối hết thảy, thì phần của chúng là vũng lửa sinh diêm (đời đời)” (Kh 21.7-8).

Câu 15 sau đó nói mạnh hơn : “Đuổi hết ra ngoài (cõi vĩnh phúc) phường khuyển súc, phù phép, dâm bôn..., thờ quấy và mọi kẻ yêu chuộng cùng làm điều gian dối”. Điều ấy dễ hiểu : trong Vương quốc toàn thiện, toàn chân, toàn mỹ của Thiên Chúa (là Nước Trời), làm sao kẻ gian dối có thể lọt vào. Không có chỗ cho kẻ ấy. Trong ánh sáng, không có chỗ cho tối tăm.

Tích truyện

Oát-sing-tơn (Washington), sau này là tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ, hồi nhỏ, một lần kia nhận được quà sinh nhật là cái rìu con. Thích thú, cậu cầm rìu, chạy ra vườn chặt cây nọ cây kia, để thử chất sắc bén. Chẳng may, cậu chặt cả cây anh đào nhỏ rất quí, mà cha cậu hết sức quan tâm, chăm chút. Khi cha cậu khám phá cây anh đào bị chặt, ông tìm xem ai đã làm việc ấy. Dĩ nhiên, ông chẳng mất công mấy đã tìm ra. Sợ hãi nhưng cậu còn kịp suy nghĩ :

-           Chuyện này nguy to ! Nhưng nếu mình chối, sẽ phải nói dối, mà mình nhất định không nói dối.

Và cậu thú tội với cha :

-           Cha ạ ! Con đã chặt cây anh đào bằng cái rìu này !

Cha cậu mừng vì thấy con có can đảm nhận lỗi, đã tha cho cậu trận đòn và nói :

-           Con đã thành thật, mà thành thật thì quí hơn 1.000 cây anh đào !

-----oOo-----

Trở Lên Trên