Tâm Tình Chia Sẻ

Trong bài báo của ‘CON CÁI MẸ MỄDU’ tháng rồi có đăng một câu chuyện như sau:

“Một phụ nữ đến xưng tội với một vị linh mục ẩn tu. Bà thú tội đã vu oan giá họa cho một ai đó.  Thấy lòng thành khẩn thống hối tội lỗi của bà, vị linh mục đã ban phép tha tội cho bà.  Trước khi bà ra về, Ngài bắt bà phải làm việc đền tội như sau:  bà phải mua một con gà, vặt lông nó ở khu chợ làng và sau đó trở lại gặp Ngài.

Người phụ nữ đã cẩn thận làm việc đền tội rồi trở lại gặp vị linh mục hỏi:

“Thưa cha bây giờ con phải làm gì với con gà này?”

Linh mục nói với bà:  “Hãy trở lại khu chợ nơi con đã vặt lông nó và nhặt lại tất cả các chiếc lông của nó.”

Người phụ nữ la lên:  “Điều đó không thể được, thưa cha.  Lông gà đã bị gió thổi bay tứ tán các phương trời góc bể làm sao con có thể lượm lại được hết.”

“Đúng vậy!  Bây giờ con đã hiểu được những gì mà lời vu cáo kẻ khác làm thương tổn tới danh dự của họ như thế nào.  Nó có thể phân tán một cách rất nhanh chóng và đi xa hơn nữa cũng như bộ lông gà ấy vậy.  Những lời kết án gây ra trong tâm khảm và gây ra những muộn phiền, sẽ lớn dậy trong lương tâm và không thể sửa chữa được.”

Cái lưỡi!  Nếu biết dùng nó để chúc tụng ngợi khen Chúa, để Rao Giảng Tin Mừng,  để an ủi kẻ khốn cùng, để nói những lời yêu thương anh em thì cái lưỡi sẽ đem tới cho chúng ta nguồn hạnh phúc vô biên.  Ngược lại nếu dùng nó để vu oan giá họa, châm biếm, nói hành, nói xấu, bôi nhọ kẻ khác thì đó là con đường đưa chúng ta xuống địa ngục vì đó là đường lối của Satan.

Trong sách Huấn Ca nói về cái lưỡi thật khủng khiếp:

“Đòn vọt làm thân thể bầm tím, nhưng cái lưỡi làm dập gẫy cả xương.  Có nhiều kẻ ngã gục vì lưỡi kiếm nhưng làm sao tránh được với những kẻ gục ngã vì lưỡi người.  Phúc thay ai ẩn mình xa cái lưỡi, không gặp phải lúc nó nổi lôi đình, không phải kéo lê cái ách của nó, không bị nó trói buộc bằng xiềng xích gông cùm.  Vì ách của cái lưỡi là ách sắt, và xiềng của nó là xiềng đồng…”  (Hc 28, 17-20) 

 

Trong Galát chương 5, 19-21 nói về những tánh xấu của con người cũng không kém phần sợ hãi:  “Những việc do tính xác thịt gây ra thì ai cũng rõ, đó là:  dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa, chè chén, và những điều khác giống vậy.  Tôi báo trước cho mà biết những kẻ làm những điều đó sẽ không được thừa hưởng nước Thiên Chúa.”  

Vậy để tránh phê phán, tránh nói xấu, nói hành khi thấy anh chị em ta phạm lỗi, thì phải làm gì ? Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta một giới luật bằng vàng:  “Nếu người anh em của anh em trót phạm tội, thì anh em hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi”  (Mt 18,15)

 

Sự việc đi đến gặp người anh em gây ra “điều sai lầm”, thì đó là việc tạo nên hành động đánh tan đi sai lầm đó, và bình an hay hòa bình sẽ được phục hồi.  Cho dù kẻ đó thực sự là có tội, chúng ta có những biện pháp khác để làm cho Vương Quốc Thiên Chúa lan rộng hơn là phê phán tội lỗi của họ.  Lòng từ bi trắc ẩn thường chữa lành các tâm hồn mang thương thích một cách chắc chắn hơn là kết án họ, và lời cầu nguyện có thể hoán cải tội nhân hơn là buộc tội người ấy.

Trong tháng này Đức Mẹ nói với chúng ta về việc xưng thú tội lỗi, một việc làm không thể thiếu được trong bước tiến cùng với Mẹ và với Chúa Giêsu.  Giống như Thiên Chúa, Mẹ đến để đánh tan các khuynh hướng tự nhiên của chúng ta -  bị giam hãm trong tội lỗi  - để lôi kéo chúng ta hướng về sự thánh thiện.  Sự kiểm soát miệng lưỡi chúng ta thật là đường  lối  xử sự tuyệt vời vậy.  Chúng ta hãy dùng 24  tiếng đồng hồ để nghiệm xét các lời nói của mình:   Có bao nhiêu lời lẽ thốt ra một cách vô ích hoặc gây thương tổn cho lòng nhân ái?  Có bao nhiêu lời lẽ gây thiệt hại cho tình hàng xóm?  Có bao nhiêu lời lẽ gây đau buồn cho Chúa Thánh Thần đang ngự trong lòng chúng ta? 

 

Thánh Giacobê đã cảnh cáo: “Tàu bè dù có to lớn, thì cũng chỉ cần một bánh lái nhỏ bé để điều khiển nó… Cái lưỡi cũng vậy, là một bộ phận nhỏ bé của thân thể, mà lại dám làm được nhiều chuyện to lớn…. Cái lưỡi là một ngọn lửa, là cả một thế giới của sự ác…Loài người đều chế ngự được mọi loài mọi vật…nhưng cái lưỡi thì không có ai chế ngự được: nó là một sự dữ không bao giờ ở yên, vì nó chứa đầy nọc độc giết người… Ta dùng miệng lưỡi mà chúc tụng Chúa là Cha chúng ta, ta cũng dùng miệng lưỡi mà nguyền rủa những con người đã được làm ra theo hình ảnh của Thiên Chúa!… Thưa anh em, như vậy thì không được !” (Gc 3.4-10).

 

Nhiều khi việc xưng thú tội lỗi, hay nghiệm lại một điểm đặc thù trong Phúc Âm, lại thật là điều rất tốt, chúng ta hãy giữ lấy điều có liên quan đến miệng lưỡi.  Bấy giờ “miệng lưỡi thốt ra những lời dạt dào tình cảm mến, chúng ta có thể thay thế những lời độc ác bằng những lời chúc tụng Thiên Chúa và tỏ ý chân thành chúc phúc cho anh em của chúng ta.” 

Trong Phúc Âm Gioan chương 8 có kể một câu chuyện về Lòng Thương Xót vô biên của Thiên Chúa:  

Một ngày kia người ta dẫn tới cho Chúa Giêsu một thiếu phụ ngoại tình.  Họ xô nàng xuống đất trước mặt Ngài  trong thái độ ghê tởm, hất hủi, khinh khi.  Mục đích của họ là dùng nàng để gài bẫy, buộc tội Ngài và đưa Ngài tới chỗ chết.  Họ quyết giết Ngài vì căm thù, ghen ghét.  Họ mù quáng, hoàn toàn mù quáng.  Họ không cần biết gì hơn là giết Ngài cho hả dạ.

Trước mặt Chúa, người thiếu phụ trong dáng điệu lấm lét, tủi nhục, kinh hoàng, bơ phờ, đau khổ.  Nàng hoảng hốt như tìm một cái phao để bám víu, nhưng nhìn quanh chẳng thấy một ai có thể bám víu được, chỉ thấy những khuôn mặt đằng đằng sát khí muốn giết nàng.  Lẻ loi quá, cô độc thật. Một thân bơ vơ trong giờ phút hiu quạnh hãi hùng này. Nàng ngồi đó nhưng thấy thân phận mình hiu hắt, thấy mình nhỏ nhoi vì mọi người đều ghét bỏ.  Hầu như không có yêu thương thông cảm trong những con người này thì làm sao nói được sự tha thứ.  Nàng ngồi đó để cảm thấy đời mình bị hất hủi.  Nàng run sợ vì nghĩ tới cái chết lảng vảng trước mắt nàng.

Họ lên án nàng vì nàng là một người tội lỗi, một người đàn bà đĩ thõa mà trong thời đại nào cũng bị khinh khi, một vết nhơ của xã hội cần phải loại bỏ. 

Nàng miên man trong ý nghĩ: tại sao họ không lôi cả người đàn ông đã tòng phạm với nàng nữa mà lên án?  Tại sao chỉ một mình nàng?  Trong câu chuyện này có vẻ bất công cho thân phận bèo bọt của một kiếp người.  Nàng tuyệt vọng, chán chường vì không ai xót thương, và quá run sợ cho cái chết gần kề.  Nàng nhìn đám người đằng đằng sát khí, chỉ một tíc tắc nữa thôi là con người bé nhỏ của nàng sẽ gục xuống dưới làn mưa đá   đó.  Nàng nhắm mắt lại và không còn muốn nghĩ tới nữa…

Đức Giêsu ngồi đó, ngón tay viết loằng ngoằng trên lớp cát.  Ngài viết gì không ai biết.  Ngài nghĩ gì không ai hay.  Tâm tư Ngài không ai rõ.  Có một điều chắc chắn là Lòng Thương Xót của Ngài đang bao phủ con người tội lỗi này.  Chắc chắn tình yêu của Ngài đang lan tỏa trên nàng.  Chắc chắn Ngài đang thầm thì:  “Con ơi, mặc cho thiên hạ nói gì thì nói, làm gì thì làm, miễn Ta hiểu được con là đủ.  Tội của họ Ta đã thấy, lòng dạ của họ Ta đã hay, con không cần phải sợ vì có Ta che chở cho con rồi.”   Chúa hiểu nỗi đau của nàng, Chúa thấy sự hiu quạnh và đơn độc của nàng giữa đám người hằn học kia. 

Họ thử thách Chúa.  Và Ngài từ tốn nhìn họ.  Một cái nhìn nghiêm khắc, soi thấu tâm can mọi người:  “Ai trong các ngươi không có tội hãy ném đá người này trước đi…”  Câu nói của Ngài thật tuyệt vời.  Ngắn gọn, đầy đủ ý nghĩa thâm sâu.  Ngài không nhiều lời, không gay gắt, không phẫn nộ, không châm biếm. 

Rồi Ngài lại cúi xuống, ngón tay vẫn viết trên cát.  Vẫn không ai hiểu được tâm tư của Ngài. Xem ra Ngài vô tình không để ý tới những chuyện chung quanh nhưng hẳn Ngài đang suy nghĩ mông lung tới con chiên lạc này, đang mong băng bó lại những gì đang lở lói trong tâm hồn nàng….

Đám người khiêu khích tay cầm đá trên tay chỉ chờ một câu nói của Ngài là họ sẽ làm cho trận mưa đá đổ trên con người nàng.  Đối với họ:  “Nàng phải chết”. Nhưng họ chưng hửng, vì muốn cáo tội người thiếu phụ để buộc tội Chúa,  không ngờ chính họ lại bị kết tội.  Cái nhìn của Chúa như muốn nói với họ:  “Các ngươi, ai cũng có tội hết thì đừng nên kết tội người khác.  Không ai trong các ngươi trong sạch cả đâu..”  Và có ai dám ném đá người thiếu phụ đó không.  Không!  Tất cả đều bỏ đi trong bẽ bàng vì không hại được Ngài.  Đối với họ:  “Bấy nhiêu đó đủ đau, bấy nhiêu đó đủ thấm thía, bấy nhiêu đó đủ suy nghĩ và bấy nhiêu đó đủ thẹn lòng, bởi vì, làm sao dám ném đá bà ta được, vì chính mình cũng không hơn ai, chính mình cũng tội lỗi, cũng nhớp nhơ kia mà.”

Rồi từ tốn Đức Giêsu quay lại hỏi người thiếu phụ khổ đau:  “Họ đi rồi sao ?  Không ai lên án chị sao?” Người thiếu phụ đáp: “Thưa Ngài, không có ai cả.” Đức Giêsu nói: “Ta cũng vậy, Ta không kết tội chị, hãy về và đừng phạm tội nữa.”

  

Ôi, dịu dàng là dường nào!  Nàng nghiệm thấy, quả có những lời nói thật ngọt ngào, đang khi lại có những lời nói giết người không cần gươm giáo. Lời nói của Ngài như một liều thuốc hồi sinh đã cứu được một con người đang tuyệt vọng.  Nàng cảm động vì một câu nói chứa chan tình mến. Nàng đăm đăm nhìn khuôn mặt khả ái siêu phàm, một ánh mắt trong sáng nhân hậu.   Muốn mở miệng mà không mở miệng được.  Ánh mắt đó có một  sức hút lạ lùng và như thấu suốt tâm can nàng, khiến nàng thấy hổ thẹn vì quãng đời đen tối của mình.  Sự hối hận như một đại dương dâng tràn phủ kín tâm tư nàng.  Nàng cảm thấy đau, thấy nhức buốt trong buồng tim khi phải đối diện với quá khứ bùn lầy của mình. 

Nghĩ đến tình thương của Ngài, một niềm cảm xúc dâng trào, nước mắt mừng vui lẫn tủi hờn rơi xuống.  Vui vì tình Ngài thương xót trao ban, buồn vì một lần lầm lỗi lạc đường.  Nước mắt tiếp tục rơi, rơi trên khuôn mặt, rơi trên tâm hồn, thấm vô những vùng khô cằn rạn nứt bấy lâu để nó rửa đi một dĩ vãng đen tối, u buồn. 

Hình như chỉ mình Ngài thương cảm cho hoàn cảnh của nàng, chỉ mình Ngài xót xa cho nàng.  Nàng nghe lòng nhẹ nhõm vì vẫn có người thương đến thân phận mình dù tội lỗi.  Đám mây đen chợt tan.  Một tia hy vọng chợt đến. Nàng xúc động và con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, những mạch máu như bừng lên sức sống.  Nàng thấy lóe ra một chân trời mới. 

Đám người kia cố tình gài bẫy Ngài nhưng vô hình chung họ lại cứu được đời của nàng ra khỏi nấm mồ tội lỗi.  Bữa nay nàng đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc của Satan.  Nàng thầm cảm ơn người lạ này.  Nàng nhìn Ngài rồi bước đi trong hoan lạc, trong niềm vui, trong ánh sáng của cuộc đời.  Nàng thấy lòng mình thơ thới như mở hội, thấy nắng lung linh nhảy múa vì con người mới của nàng.”

Chúng ta thấy cách Chúa xử với người đàn bà ngọai tình này thật hải hà vô biên.  Chúa là Thiên Chúa của tình thương.  Trong khi chúng ta chỉ là bụi đất hư hèn nhưng nhiều khi đối xử với người anh em của chúng ta quá tàn nhẫn.  Coi anh em như kẻ thù.  Một trái tim không có lòng nhân, vậy thì mến Chúa ở chỗ nào?   

“Ta cũng không kết tội chị...”  Một lời nói thật dịu dàng an ủi biết bao cho một tội nhân.  Một lời nói chứa đầy yêu thương tha thứ.   Tại sao chúng ta không học được chút hiền lành khả ái nơi Thày Chí Thánh chúng ta?

“Chị hãy về và đừng phạm tội nữa…”  Ước gì chúng ta cũng nhẹ nhàng như vậy đối với những kẻ xúc phạm đến chúng ta.  Ngài không nhục mạ chị ta, không vạch lá tìm sâu, không bới tội chị,  không rêu rao tội lỗi của chị, không dồn tội nhân đến chỗ chết, trái lại với đối mắt vô cùng yêu thương, Ngài đã cho chị một con đường sống để chị có cơ hội làm lại cuộc đời mình.  Nghĩa cử đó cao đẹp là chừng nào, làm cho kẻ có tội thấy an ủi biết bao.  

Là con người không ai không phạm tội. Đã là kẻ tội lỗi thì làm sao dám xét đoán người này, phê phán người kia? Chúng ta có hơn ai đâu ? Sao dám cướp quyền phán xét là quyền của Thiên Chúa? 

Kinh Thánh dạy rằng: Ai nói xấu hoặc xét đoán anh em mình là nói xấu và xét đoán Lề Luật. Nếu anh xét đoán Lề Luật, thì anh không còn là kẻ vâng giữ mà là kẻ phán xét. Chỉ có một Đấng ra Lề Luật và phán xét, đó là Đấng có quyền cứu thoát và tiêu diệt. Còn anh là ai mà dám xét đoán người lân cận ?” (Thư Th. Giacôbê, 4.11-12).

 

Chúa Giêsu đã chẳng nói:  “Sao ngươi không thấy cái xà trong mắt ngươi mà cứ nhìn cái dầm trong mắt người khác.” (Mt 7,3).

 

Là con người, nhiều khi chúng ta bị đui mù không thấy được cái xấu xa của mình mà chỉ thấy những cái xấu xa của kẻ khác.  Cái nhìn của chúng ta luôn luôn bị lệch lạc, tư tưởng thường sai lầm về kẻ khác, và cái miệng thì dễ dàng nói xấu về người khác hơn là nói tốt cho họ.  Chúng ta là hình ảnh Thiên Chúa.  Chúng ta có Chúa ngự trị trong tâm hồn:  “Anh em không biết rằng anh em là đền thờ của Thiên Chúa  và Thần khí Thiên Chúa cư ngụ trong anh em sao?”  (1Cr 3,16) Và “Các phần thân thể của anh em là đền thờ Chúa Thánh Thần, Đấng ở trong anh em, Đấng anh em đang có từ nơi Thiên Chúa.”  (1Cr 6,1)

 

Mà là chi thể của nhau, tại sao lại làm hại nhau?  Chẳng phải Chúa là cây nho còn chúng ta là cành sao?  Đã là cành gắn liền với chi thể của Chúa, tại sao còn giết nhau, không hình thức nọ cũng hình thức kia?  Như vậy chẳng phải là chúng ta đang xúc phạm tới Chúa sao? Và còn hơn thế nữa: “Bất cứ điều gì anh em làm cho một người nhỏ bé trong các anh em Ta, là làm cho chính Ta,” Chúa Giêsu đã phán dạy như thế trong Phúc Âm (Mt 25.40).

 Ta hãy đọc lại câu chuyện của Thánh Phaolồ trên đường đi Đamát để thấy rõ Lời Chúa nói:

“Ông ngã xuống đất và nghe tiếng nói với ông:  “Saolô, Saolô, sao ngươi bắt bớ Ta..” Saolô hỏi Chúa:  “Ngài là ai?”  “Ta là Giêsu mà ngươi đang bắt bớ.”(CV , 4-5)

 

“Ta là Giêsu, ngươi đang bắt bớ..”  Rõ ràng quá. Có thể nói:  Khi chúng ta xúc phạm đến người khác là chúng ta xúc phạm đến Chúa rồi.  Là những người Kitô Hữu, chân lý cơ bản này làm sao không hiểu, làm sao không biết?

“Đừng xét đoán để khỏi bị đoán xét”.  Hoặc:  “Đong đấu nào sẽ phải trả đấu đó.” (Mt 7.1-2).  Lưới trời lồng lộng, ánh mắt Chúa sẽ không để sót một việc làm, một lời nói nào của chúng ta đâu.  Còn gì sợ hãi hơn khi tới giờ phán xét?  Lúc đó trốn đi đâu cho thoát sự phán xét nghiêm minh công thẳng của Ngài?

Chúa đâu chấp tội chúng ta mà chúng ta chấp tội kẻ khác.  Chúa tha thứ cho chúng ta vô biên thì chúng ta cũng phải tha thứ vô điều kiện.  Lời Chúa nói:  Ai giận anh em mình thì đáng bị đưa ra tòa…vậy khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang bất bình với anh..thì hãy để của lễ đó, đi làm hòa với người anh em trước đã rồi trở lại dâng lễ vật của mình…Thày bảo thật cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng.”  Mt 5, 22-26

Đức Giêsu là Thiên Chúa.  Ngài vô tội, vậy mà còn bị lên án, bị khinh chê, dèm xiểm, ganh ghét, thù hằn do những con người mang danh là tư tế, thông luật…Thiên Chúa còn bị vậy huống chi chúng ta. 

Thời đại nào, quốc gia nào, cộng đồng nào, gia đình nào cũng có những cảnh xào sáo hận thù ghét ghen như vậy.  Hầu như mầm mống hận thù không bao giờ chấm dứt giữa con người.  Ngày nào nhân loại còn hận thù tranh chấp, ngày đó thân thể Chúa còn bị bầm giập, ngày nào thiên hạ còn tỵ hiềm, nói hành, nói xấu, chỉ trích nhau ngày đó Trái Tim Chúa còn xây xướt, còn trầy trụa, còn rướm máu; và Mẹ của chúng ta còn đau khổ dài dài vì những chia rẽ này. 

Ở Mễdu, Mẹ kêu gọi hòa bình mòn hơi, năn nỉ gẫy lưỡi, nhưng nhân loại vẫn tranh chấp, vẫn tỵ hiềm, vẫn chiến tranh.  Con người chấp nhận chia rẽ, chấp nhận hận thù có khác chi chấp nhận thương đau, chấp nhận án tử hình cho chính bản thân mình.  Mặc dù Chúa kêu gọi phải thương đồng loại, phải tha thứ không những 7 lần mà bẩy mươi bẩy lần bẩy..nhưng chẳng ai làm được, vì cái tôi quá cao, tự ái quá mạnh, mến Chúa yêu người quá ít.  

Đức mến là đức cao trọng nhất.  Không có đức mến thì chẳng có gì cả.  Hãy đọc lại 1Cr. 13, 1- 13:

“Giả như tôi có nói được các thứ tiếng lạ của lòai người và của các Thiên thần đi nữa mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì  thanh la phèng phèng…Giả như tôi … có được đức tin đến chuyển được núi dời được non… Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt… mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi… Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu… không nuôi hận thù…tha thứ tất cả, … chịu đựng tất cả…” 

Khi đã mến Chúa yêu người thật sự thì không còn thù hằn nhau nữa.

 “Kẻ báo thù sẽ chuốc lấy báo thù của Đức Chúa.  Tội lỗi nó Người xem thấy từng ly.  Hãy bỏ qua điều sai trái cho kẻ khác, thì khi bạn cầu khấn, tội lỗi bạn sẽ được tha.  Người với người cứ nuôi lòng hờn giận, thế mà lại xin Đức Chúa chữa lành.  Nó chẳng biết thương người đồng loại, mà lại dám xin tha tội cho mình.  Nó chỉ là người phàm mà để tâm thù hận, thì ai sẽ xin tha tội cho nó.  Hãy nhớ đến ngày tận số mà chấm dứt hận thù, nhớ mình sẽ phải hao mòn và phải chết, mà trung thành giữ các điều răn.  Hãy nhớ đến các điều răn, mà đừng oán hờn kẻ khác.  Nhớ đến giao ước của Đấng Tối Cao mà không chấp nhất điều lỗi lầm.” (Sách Huấn Ca.  Chương 28, 1-7). 

 

Lạy Chúa, ước gì chúng con biết dùng miệng lưỡi để rao giảng Lời Chúa thay vì nói hành nói xấu người nọ người kia.  Ước gì chúng con biết dùng miệng lưỡi để ca tụng, ngợi khen, vinh danh và cám tạ Chúa hơn là phê phán, đàm tiếu, bôi nhọ thanh danh người này người nọ. Ước gì chúng con biết dùng tim óc  để phục vụ Chúa hơn là làm kẻ khác đau khổ vì những lời nói độc địa.   Chúng con không muốn thiên hạ nhìn chúng con như một loài rắn độc, luôn rình rập để phun ra những lời nói giết người.  Ước gì chúng con biết dùng bàn tay, khả năng Chúa cho để viết về Chúa hơn là viết để nhục mạ anh em.

Lạy Chúa chúng con chẳng là gì, chỉ là cát bụi hư hèn luôn luôn lỗi phạm, bất xứng. Xin thánh hóa mọi tư tưởng lời nói việc làm của chúng con để mỗi ngày được nên giống Chúa hơn.  Xin cho chúng con được yêu thương anh em như Chúa yêu thương chúng con.  Xin cho chúng con được xót thương anh em như Chúa hằng thương xót chúng con.  Xin cho chúng con được tấm lòng nhân ái với tha nhân như Chúa luôn nhân ái với chúng con.  Xin cho chúng con tấm lòng vị tha như Chúa luôn luôn tha thứ cho chúng con.   Xin mở mắt, mở tim chúng con ra để chúng con thấy được tình yêu là cao quí cỡ nào, yêu thương nhau, che chở nhau, đùm bọc nhau là tuyệt vời biết mấy. Và sự thánh thiện đẹp đẽ biết bao. 

Xin Chúa ban cho gia đình, cộng đoàn, quốc gia và thế giới chúng con sự hòa bình của Chúa vì nơi nào có yêu thương là nơi đó có Chúa ngự trị.  Nơi nào có hận thù ganh ghét là nơi đó đang dưới quyền thống trị của thần lực Satan.  Xin cho chúng con sống và thực hành Lời Chúa.  Chớ gì tình yêu Chúa được thể hiện mọi nơi, mọi chỗ để mọi người cùng nắm tay nhau chúc tụng Chúa đến muôn đời.

Thuận Hà

“Các con thân mến!  Trong tình yêu cao vời của Thiên Chúa, Mẹ tới với các con hôm nay để dẫn dắt các con trên con đường hiền lành và khiêm nhường.  Hỡi các con, chặng thứ nhất trên con đường này là xưng tội.  Hãy từ bỏ tánh kiêu căng và quì gối trước Nhan Thánh Con của Mẹ.  Hỡi các con, hãy nhận thức rằng các con không có gì và các con chẳng làm được gì.  Thứ duy nhất của các con là cái mà các con đang sở hữu, chính là tội lỗi.  Hãy tẩy sạch linh hồn, chấp nhận sự hiền lành và khiêm nhường.  Con của Mẹ có thể chiến thắng bằng sức mạnh nhưng Ngàii đã chọn sự hiền lành, khiêm nhường và yêu thương.  Hãy theo bước chân Con của Mẹ và trao cho Mẹ tay các con để chúng ta cùng nhau leo núi* và chiến thắng.  Cám ơn các con.”

Sứ điệp ngày 02/07/2007 cho Mirjana

(Một lần nữa Đức Mẹ lai nói về sự quan trọng của các linh mục và phép lành của các ngài).  *Theo Mirjana leo núi đây có ý chỉ về tâm linh.