Máu Thánh tuôn trào lần thứ hai ở Lancianô năm 1273
Những nhân vật chính trong câu truyện kỳ lạ này được đôi vợ chồng mới cưới, Ricciarella và Giacômô (Giacôbê) Stasiô, con lừa, và một phù thủy. Thật ra, hôn nhân của họ không được Thiên Chúa chúc phúc. Chính ra khi thành vợ chồng hai người phải nên một, nhưng họ đã sống riêng rẽ đơn độc. Giacômô không hề để ý chăm sóc yêu thương vợ, trái lại chàng chỉ biết đến con lừa và coi nó hơn vợ mình. Trong khi đó chị Ricciarella khao khát một đời sống lứa đôi tốt đẹp. Chị nghĩ, nếu vợ chồng chị yêu thương nhau thắm thiết thì hạnh phúc biết bao. Chị đã không bao giờ để ý đến việc trả thù về cách đối xử tàn tệ của chồng đối với chị, cho dù chị biết rằng chồng chị đã phản bội và đi ngoại tình với người khác.
Sức chịu đựng của Riccirella có hạn và nàng mong muốn một đời sống ấm êm bên người chồng lý tưởng. Để đạt mục đích này, chị đã nhờ đến một mụ phù thủy. Mụ phù thủy này nổi tiếng trong việc mang lại sự kích thích tính dục cho những đôi vợ chồng hờ hững trong việc chăn gối. Thế rồi, mụ ta truyền cho Giccirella như sau:
“Hãy đi rước lễ, nhưng đừng nuốt. Đem Mình Thánh về nhà, đặt lên bếp và đốt thành tro. Sau đó, lấy tro bỏ vào rượu hoặc canh rồi đưa cho chồng uống. Chị sẽ thấy chàng bị kích thích và “khiêu dâm cực độ như mèo cái kêu gào tìm”. Xong đâu đó hãy cho ta biết hiệu quả”.
Mụ phù thủy vừa truyền lệnh xong, máu trong tim Ricciarella chạy dồn dập. Nàng bị một hấp lực thúc đẩy mạnh mẽ và thi hành rất lẹ việc quái ác này. Tuy nhiên, vì là người công giáo, nàng biết đây là một tội phạm thánh. Vì vậy, nàng đã phải vật lộn với lương tâm không ít trước khi quyết định thực hiện một hành độâng tai ác này.
Sau cùng, nàng đã nhắm mắt quyết định cách liều lĩnh, nàng đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ, và rước Chúa. Tim nàng đập mạnh trong lúc nàng lập đi lập lại âm mưu toan tính mình sẽ thực hiện. Tới giờ Hiệp Lễ, Ricciarella ra vẻ như một Thiên Thần nhỏ lên rước Mình Thánh Chúa. Sau khi lãnh nhận Mình Thánh, nàng liền quay khỏi vị linh mục để có thể lấy Mình Thánh Chúa ra khỏi miệng. Nàng còn cẩn thận liếc lia lịa xung quanh, xem có ai thấy hành động của mình không.
Xong đâu đấy, nàng vội rời khỏi nhà thờ và chạy nhanh qua các đường phố Lancianô cho đến khi tới nhà. Hai bàn tay bỗng rung rất mạnh, nàng vội nhóm lửa và đặt nồi đất lên. Khi nồi rất nóng, nàng vất Mình Thánh vào nồi và Mình Thánh bắt đầu cháy khói. Tâm hồn bị dày vò, nàng không thể nào nhắm mắt được và quên đi hành động quái ác nàng đang thực hiện. Nhưng một sức mạnh vô hình thúc đẩy nàng tiếp tục công việc điên cuồng này là: nàng quá mơ mộng được chồng sẽ thương yêu và chăm sóc mình tận tình. Bỗng nhiên, Mình Thành Chúa hoá nên thịt đỏ tươi, và bắt đầu chảy máu quá nhiều. Lạ lùng hơn nữa, chính giữa miếng thịt đó vẫn giữ nguyên vẹn hình dạng tấm Bánh Thánh và máu tiếp tục tuôn chảy từ tấm Bánh Thánh.
Nàng hốt hoảng lo sợ và không biết phải làm sao? Trong khi đó Máu Chúa cứ chảy ra đầy hết đáy nồi, và bắt đầu trào lên một cách nhanh chóng. Nàng vội lấy sáp ong và đất đổ vào nồi. Sáp ong và đất đầy nồi, nhưng máu vẫn thấm qua đất và sáp ong tràn lên tới miệng nồi. Hoảng hốt, nàng chộp lấy chiếc khăn trải bàn và bọc xung quanh nồi. Phân vân không biết phải bỏ ở đâu, nàng liền chạy ra chuồng lừa. Nàng chôn cái nồi cùng với Thánh Thể và khăn bàn.
Chiều hôm ấy, khi chồng về, Giacômô nhận thấy con lừa tỏ thái độ bướng bỉnh khác thường, nó nhất định không bước chân vào chuồng. Giacômô đã dùng mọi cách, nào vỗ về, nào vuốt ve, rồi đẩy, nhưng tất cả đều không kết quả, con lừa cứ đứng sừng sững nhất định không vào chuồng. Sau cùng, Giacômô lấy roi và bắt đầu quất lừa. Lừa đau đớn rống lên thảm thiết và miễn cưỡng đưa chân vào trong chuồng. Con vật nằm xuống gần nơi đống phân, như trong tư thế tôn thờ một vật gì?
Giacômô từ trước đến nay không bao giờ trách mắng và xử tàn nhẫn đối với Ricciarelia. Nhưng từ khi biến cố con lừa khó vâng lời xẩy ra, Giacômô trách mắng vợ vì thái độ của con lừa, đổ tội cho nàng đã bỏ cái bùa mê vào chuồng lừa. Giacômô nổi khùng quật nàng túi bụi bằng cây roi chàng đã dùng để quất con vật. Thế là cuộc sống hoả ngục bắt đầu từ đây. Ricciarella cảm thấy lương tâm cắn rứt. Nàng bắt đầu lấy làm lạ tại sao mụ phù thủy lại có sức mạnh tàn khốc như vậy. Những điều hứa hẹn đã không thấy, thật là “tiền mất tật mang”. “Tai hại hơn nữa, sự chung thủy và yêu thương gần gũi nhau càng ngày càng trở nên tệ, trong khi đó nàng mỗi ngày càng cảm thấy cắn rứt vì mang nặng tội lỗi quái gở.
Ricciarlla đã sống trong tình trạng này trong bảy năm. Tính tình nàng đổi khác thường và trở nên tức giận với mọi việc mọi người. Cách cư xử của chồng càng ngày đối xử với nàng tàn tệ. Điều này làm cho nàng tin đó là một hình phạt của Thiên Chúa giáng phạt trên mình nàng. Nàng thất vọng cực độ. Nàng không thể nhận thấy rằng Thiên Chúa sẽ mãi mãi tha thứ cho mình. Nỗi ray rứt nhất nàng cảm thấy là đã xúc phạm đến Thiên Chúa, nàng phạm tội không thể tha thứ. Sau cùng, chịu không được, nàng ước muốn đi xưng tội để giải thoát sự đau khổ trong trái tim và linh hồn. Nhưng khổ nỗi, nàng thiếu tin tưởng và tự ái quá ác, nàng nghĩ, mình không có can đảm chấp nhận sự hổ thẹn khi xưng thú tội tầy đình này với linh mục.
Sau cùng, trong thời gian ròng rã suốt 7 năm, nàng sống như người không hồn, Ricciarella đã mạnh dạn liên lạc với vị tu viện trưởng của tu viện Augustinô gần nhất ở Lancianô. Vị tu sĩ này quê quán ở Offiđa chính ngài đã giúp đỡ nàng tận tình và giải thoát nàng. Thế rồi Ricciarella đã xưng thú hết trọng tôïi của mình với vị linh mục. Ngài đi theo nàng về nhà. Họ đi thẳng vào chuồng lừa, đào qua lớp phân đã bị chất đống lại hơn bảy năm. Khi vị tu sĩ này thấy chiếc khăn và mở ra, ngài thấy dưới đáy nồi Mình Thánh Chúa đang chảy máu nhưng không hề bị hư hỏng chút nào trong mấy năm qua.
Ngài lấy khăn và che nồi đất chứa đựng Mình Thánh Chúa mang đi. Ngài không nói cho ai biết đến biến cố này. Riccialla cảm thấy khuây khoả vì tội ác của mình không bị tiết lộ ra bên ngoài. Nhờ vậy, hai vợ chồng nàng cảm thấy gắn bó và thông cảm với nhau hơn. Trong khi đó, để tránh liên lụy đến Riccirella, vị tu sĩ đó mang Phép Lạ Thánh Thể ra khỏi thành phố Lancianô. Ngài muốn sự vinh hiển của Phép Lạ Thánh Thể sẽ được tôn vinh mãi mãi, không muốn bị quên lãng, nên đã đưa về thành phố Offiđa, quê hương của ngài. Cũng vì lý do đó, vị linh mục xin phép các Bề trên rời khỏi tu viện. Vài ngày sau, ngài rời khỏi tu viện. Ngài mang Mình Thánh Chúa đến cha Michael Mallcani, tu viện trưởng tu viện Thánh Augustinô ở Offiđa. Cha Mallcani ôm lấy Phép Lạ như sản nghiệp vô giá của Offiđa, và lập tức xây một nhà thờ để tôn kính Phép Lạ Thánh Thể này. Đây là năm 1280, bảy năm sau khi Ricciarella đã phạm tội phạm thánh.
Cha Millicani tiến hành công việc rất nhanh. Cũng trong năm đó, Ngài và một tu sĩ khác đến Venice đặt mua một mặt nhật mà sau này trở thành nhà chứa đựng Phép Lạ Thánh Thể. Họ thuê một người thợ vàng làm việc đó trong bí mật. Sau khi làm xong, cha Millicani đã đặt Phép Lạ Thánh Thể vào và hai vị tu sĩ liền trở về Offiđa bằng thuyền. Nhưng lúc đó, người thợ vàng quyết định tiết lộ cho Công Tước thành Venice, tức là chính địa phương tại đó biết bí mật. Rất ước ao lấy lại Phép Lạ Thánh Thể cho riêng tỉnh của mình, Công Tước ra lệnh lấy thuyền đuổi theo và chận lại chiếc thuyền đang đưa hai tu sĩ và Phép Lạ Thánh Thể trở về Offiđa.
Nhưng Thiên Chúa đã can thiệp. Trong lúc thuyền của Công Tước đuổi gần tới thuyền chở hai tu sĩ, thình lình biển Adriatic động mãnh liệt và hai tu sĩ thoát nạn. Hai tu sĩ tạ ơn Chúa và họ đổ bộ lên bến Ancôna, an toàn trở về tu viện tại Offiđa. Mặt nhật được đặt trong nhà thờ Offiđa, và Phép Lạ Thánh Thể còn giữ nguyên vẹn cho đến ngày nay.
Nguồn DongCong.net