Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 3

Gồm các lời chỉ dẫn giúp thực hành nhân đức.

 CHƯƠNG 02

TIẾP CHƯƠNG TRÊN : CHỌN LỰA CÁC NHÂN ĐỨC

Thánh Ao-gu-ti-nô nói rất đúng : Những người khởi sự đi đàng thánh đức thường phạm đôi lỗi ban đầu. Đã đành như thế cũng là đáng trách, nếu đem đối chiếu với luật nên trọn lành ; nhưng xét theo một mặt khác các lỗi kia cũng đáng khen vì báo trước một tương lai tốt đẹp đầy thánh đức mà chính chúng gián tiếp chuẩn bị đưa đến. Tỉ dụ : Sự sợ hãi thấp hèn thô thiển gây ra bối rối quá đáng trong những tâm hồn mới thoát khỏi vòng tội lỗi, cũng có thể là một đức tính nên có trong bước đầu ấy : nó tiên báo chắc chắn một lương tâm trong sạch sau này. Nhưng sợ hãi như thế đáng trách nơi những ai đã tiến bộ nhiều rồi vì trong lòng họ tình mến phải đã ngự trị và sẽ dần dà xua đuổi tính sợ hãi nô lệ ấy đi. Thánh Bê-na-đô thoạt đầu có một thái độ rất nghiêm nhặt và cứng rắn với những ai được ngài hướng dẫn. Ngài dặn họ phải bỏ thân xác ở nhà và chỉ đem linh hồn đến với Ngài mà thôi. Khi nghe họ xưng tội, ngài tỏ ra ghét gắt gao mọi thứ nết xấu, dù nhỏ mọn và ngài thối thúc các người tập đi đàng trọn lành thái quá đến nỗi ngài lại làm cho họ chùn bước, mất hết can đảm và đuối sức bởi vì luôn luôn bị thúc bách trèo leo con đường dốc dác khó khăn như thế. Philôtê con có thấy không, lòng nhiệt thành cực điểm do tâm hồn trong sạch hoàn toàn của thánh nhân đã xui khiến ngài dùng phương pháp cứng rắn. Lòng nhiệt thành ấy là một đức lớn, tuy vậy vẫn đáng trách. Cho nên có lần Chúa đã hiện ra sữa chữa, và ban cho tâm hồn ngài một tinh thần hiền từ, êm ái và dịu dàng đáng mến. Nhờ vậy ngài đã hoàn toàn thay đổi, và ngài hối hận nhiều vì quá ngặt nghèo, gắt gao. Ngài trở nên niềm nở và nhún nhường với mọi người đến nỗi ngài thành tôi tớ mọi người để thu phục họ cho Chúa.

Thánh Hiê-rô-ni-mô kể chuyện thánh Pao-la, con thiêng liêng ngài không những quá độ nhưng còn ngoan cố trong các việc hãm xác, đến nỗi không chịu tuân theo lời thánh Epi-phanô Giám Mục của người mà giảm bớt đi. Ngoài ra người còn quá tiếc thương các người thân thuộc đã qua đời đến nỗi người rủi có thể bị chết theo. Sau cùng thánh Hiê-rô-ni-mô kết luận : “Chắc người ta sẽ nói tôi : Đáng lẽ ca tụng thánh nữ ấy chứ sao lại trách móc và phê bình người. Tôi xin Chúa Giêsu, Đấng người đã phụng sự và tôi cũng mong muốn phụng sự, chứng giám cho là tôi không nói thiên lệch về phía nào cả, trái lại tôi chỉ nêu ra cách trung thực những gì người có, với tư cách tôi là một Kitô hữu viết về một Kitô hữu khác. Nói cách khác, tôi viết lại tiểu sử, chứ không viết bài chúc từ ca ngợi. Tôi không chối là các thói xấu này nơi người có khi lại là nhân đức nơi kẻ khác chưa biết chừng”. Ngài muốn nói các thói hư, nết xấu nơi thánh Paola có thể được coi là những nhân đức nơi một linh hồn kém hoàn thiện hơn. Thực thế, có những việc bị coi là khuyết điểm nơi người hoàn thiện, lại được cho là hoàn hảo nơi người còn kém cỏi. Ở một bệnh nhân vừa khỏi bệnh, khi thấy chân tay mập béo ra, đó là dấu tốt về tạng chất trong người bình phục nên đã tẩy các khí chất độc. Nhưng nếu hiện tượng ấy thấy ở người khoẻ lại là triệu chứng xấu, vì tạng chất trong người họ không đủ sức tiêu tan các chất độc ứ đọng. Philôtê thân mến, ta phải nghĩ tốt về người mà ta thấy đang tập nhân đức, tuy còn vụng về, vì các thánh cũng đã trải qua con đường ấy. Phần ta, phải ra sức tập không những cách trung thành song còn khôn ngoan nữa. Muốn thế phải theo lời đấng khôn ngoan dạy : “Đừng căn cứ vào việc khôn khéo riêng của ta”, nhưng của những vị mà Thiên Chúa gửi đến dẵn dắt ta !

Có những cái nhiều người cho là nhân đức, kỳ thực không ! Tôi muốn nói với con đôi lời về điều ấy : đó là những ngất trí, xuất thần vô cảm giác, kết hợp thần hóa, linh hồn bay bổng1 hay siêu hóa, và các điều kỳ diệu giống như thế. Có nhiều sách bàn về các điều ấy, và có tham vọng đưa hồn đến bực chiêm niệm thần bí, hoàn toàn sống trong thế giới thuần linh và đời sống siêu việt. Chắc Philôtê đã thấy đó không phải là nhân đức, song phần thưởng Chúa ban cho nhân đức. Hay đúng hơn là những mối hoan lạc khai vị của đời sau, ban xuống cho người thế để gây nơi họ thèm muốn tất cả bữa tiệc trên thiêng đàng. Nhưng không nên đòi những ân huệ ấy, vì chúng không cần thiết để phụng sự và yêu mến Chúa. Chỉ mình Ngài mới là tất cả ước vọng của ta. Đàng khác, đó không thường là những ơn có thể lấy tài khéo hay tập tành mà đoạt được, vì chúng là những tâm trạng thụ động hơn là hoạt động, ta có thể thụ lãnh mà không thể tạo tác ra được. Ta hãy chuyên tập tành nên người lương thiện, đạo đức ; những ông sốt sắng, những bà sốt sắng. Còn nếu đẹp ý Chúa mà Ngài muốn nâng ta lên tới các sự kỳ diệu thiên thần đó, lúc đó chúng ta cũng có thể là các thiên thần tốt lành lắm. Nhưng đang khi chờ đợi, ta hãy đơn sơ, khiêm nhường và sốt sắng tập các nhân đức nhỏ bé mà Chúa muốn ta nỗ lực thực hành : đó là đức nhẫn nại, đức nhân từ, hãm mình bề trong, khiêm nhường, vâng phục, khó nghèo, thanh khiết, yêu thương đồng loại, chịu đựng các khuyết điểm của họ, cũng như sự cần mẫn và sốt sắng. Ta hãy nhường những sự siêu việt kia cho các linh hồn cao cả. Ta không đáng ở cấp cao như thế trong việc phụng sự Chúa, sung sướng chán nếu ta được giúp việc Ngài trong xó bếp, nơi kho bánh của Ngài, được làm đầy tớ, làm phu khuân vác, làm bồi phòng của Ngài. Sau đó nếu đẹp ý Ngài, Ngài sẽ đem ta làm tại văn phòng hay trong hội đồng tư mật của Ngài.

Phải, Philôtê, vì Vua vinh hiển ấy không ban thưởng tôi tá theo chức tước lớn nhỏ, song theo lòng mến và khiêm nhường của họ khi thi hành các chức vụ ấy. Sao-lê khi đi tìm lừa cho cha lại được làm Vua nước Is-ra-el. Rê-bê-ca cho lạc đà A-bra-ham uống, đã được làm vợ của con ông. Bà Rút mót lúa đồng ông Bốt và phục dưới chân ông, được đưa tới gần ông và cưới làm vợ. Đã hẳn những tham vọng cao kỳ đến các sự phi thường như thế, thường dễ làm mờ mắt ta trong ảo tưởng giả trá. Và đôi khi những kẻ tưởng mình là thiên thần lại chưa là người lương thiện nữa. Kỳ thực có cao siêu chăng thì chỉ là trong lời nói chứ không chút nào trong tâm tình và trong việc làm của họ. Nhưng ta không ta nên khinh hay chỉ trích hàm hồ. Ta cứ ca tụng Thiên Chúa vì sự cao siêu tuyệt vời của kẻ khác ; phần ta cứ giữ mình trong con đường thấp kém hơn, nhưng chắc chắn hơn, kém tuyệt hảo hơn song ám hạp với nỗi thiếu thốn và phận nhỏ nhoi của ta hơn. Nếu ta cứ sống khiêm nhường và trung tín trong đó, Thiên Chúa sẽ nhấc ta lên những bậc cao cả lớn lao.

--- o0o ---

1: Phi thần.