Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 3

Gồm các lời chỉ dẫn giúp thực hành nhân đức.

 CHƯƠNG 25
CÁCH ĂN MẶC 

Thánh Phao-lô muốn rằng các phụ nữ đạo đức phải ăn mặc tử tế, trang phục kín đáo và nết na. Về phần các ông cũng phải nói tương tự như vậy. Ăn mặc và trang sức có thích đáng hay không là tùy ở hình thức và sự sạch sẽ của nó. Về sự sạch sẽ, quần áo ta thường phải luôn tinh sạch, ta đừng để bao giờ có vết nhơ hay ô uế gì trên áo. Sạch sẽ bên ngoài tiêu biểu một phần nào sự liêm khiết bên trong. Chính Thiên Chúa cũng đòi các người đến gần bàn thờ và lo việc phụng thờ phải sạch sẽ tươm tất.

Về phẩm chất và hình thức áo xống, muốn thanh lịch trong điều này, phải xét các trường hợp về thời gian cơ hội tuổi tác, chức bậc, và hạng người giao du với mình. Thường người ta chưng diện hơn vào những ngày lễ, và tùy lễ lớn hay lễ nhỏ. Thời buổi ăn chay đền tội, như mùa chay cả, ăn mặc phải đơn giản. Dịp cưới hỏi, người ta mặc áo dự dự đám cưới gặp hoàn cảnh ma chay, lại mang áo tang. Bên các vua chúa, ăn mặc sang làm tăng giá trị của chức vị ta, cạnh kẻ thân thuộc, áo xống lại phải nhũn nhặn. Đàn bà có chồng phải trang điểm vì chồng, như chồng ước mong. Nhưng nếu chồng xa vắng, mà vẫn trau truốt, người ta sẽ tự hỏi để cho ai nhìn ? Đối với thanh nữ, có quyền trang sức nhiều hơn vì các cô còn có tự do ước muốn mua lòng nhiều người, để chỉ kén lấy một trong hôn nhân. Các quả phụ muốn tái giá mà trang điểm cũng không phải là xấu thói, miễn đừng ra vẻ diêm dúa, nhất là đã là mẹ gia đình, sống trong buồn nhớ của bậc quả phụ, tâm thần phải chín chắn và cương nghị lắm rồi chứ. Còn các quả phụ thật, không chỉ cô đơn trong thân xác mà trong tâm hồn, chẳng đồ trang sức nào hợp cho họ, ngoài sự khiêm nhu, đoan trang và đạo đức. Vì nếu họ muốn bắn sẻ ái tình với người khác, họ hết là quả phụ, vì nếu không muốn gửi gắm tình yêu cho ai nữa thì chưng diện làm gì ? Ai không muốn có khách hàng, phải tháo biển quảng cáo đi. Người đời chê cười những ai đã quá lứa mà muốn làm đỏm, người đời chỉ tha phép cho bọn trẻ thôi.

Philôtê, con hãy ở sạch. Đừng để cái gì trên mình lôi thôi, lếch thếch. Đến với người ta để chuyện trò mà ăn mặc luộm thuộm là khinh bỉ họ. Nhưng cũng lo tránh những cái cầu kỳ, xa hoa, kiểu cách và diêm dúa. Con hãy tùy tiện giữ sự đơn sơ và nhũn nhặn là nữ trang quý nhất cho sắc đẹp, đồng thời lại làm lu mờ các nét xấu xí. Thánh Phê-rô khuyên bảo cách riêng những thiếu phụ trẻ đừng quá uốn tóc quăn, tóc lượn. Người đàn ông mà chỉ thích chải chuốt thường bị coi là yểu điệu như đàn bà. Còn đàn bà làm đỏm bị coi kém tiết hạnh : nếu may ra có chút tiết hạnh, chắc nó bị chìm nghỉm dưới bao thứ lằng nhằng ấy. Các người đó nói : họ không nghĩ đó là điều xấu, nhưng tôi vặn lại như đã vặn một lần trên kia : ma quỷ nó thì lại luôn nghĩ xấu ! Phần tôi, tôi muốn người đạo đức là người ăn mặc thanh lịch hơn hết trong chúng bạn, song lại ít hào nhoáng và diêm dúa hơn cả. Như có nói trong sách Cách ngôn, tôi cũng ước nguyện : họ đầy duyên dáng, phong nhã và tề chỉnh. Thánh Lu-y nói gọn trong một câu : ăn măc sao cho xứng bậc mình, để cho người khôn ngoan và tử tế không thể nói : “Bạn diện quá !” hoặc ngược lại, đám người trẻ cũng không nói được : “Bạn lôi thôi quá !”. Nhưng trong trường hợp đám người trẻ không muốn ăn mặc chỉ để cho lịch sự mà thôi, thì ta nên nghe theo ý người khôn ngoan.

--- o0o ---