Sống Thánh Giữa Đời

SỐNG THÁNH GIỮA ĐỜI

(Introduction À La Vie Dévote)

Nguyên tác của Thánh PHANXICÔ SALÊDIÔ, Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh 
Bản dịch của Lm.Ph.HOÀNG MINH TUẤN, Dòng Chúa Cứu Thế

[BBT] Nhóm Khơi Nguồn xin chân thành cám ơn cha Hoàng Minh Tuấn cho phép đăng bài Sống Thánh Giữa đời này. Xin Chúa chúc lành và tuôn đổ muôn hồng ân xuống cho cha và trong sứ vụ của cha.

Trân trọng kính dâng Đức Trinh Nữ Maria Hồng Phúc. Mẹ đã khấng hiện ra tại Medjugorje để dẫn dắt chúng con trên con đường thánh thiện


PHẦN 3

Gồm các lời chỉ dẫn giúp thực hành nhân đức.

 CHƯƠNG 32
NHỮNG TRÒ CHƠI CẤM

Chơi tứ sắc, chơi bài tây và các trò giống vậy, là những trò chơi do may rủi mà ăn nhau, không những là cách tiêu khiển nguy hiểm mà thôi, như khiêu vũ, nhưng còn đương nhiên đáng trách và xấu. Dó đó chúng vừa bị luật quốc gia cũng như luật Thiên Chúa cấm. Con sẽ thắc mắc : nào có gì xấu đâu ? Việc được thua trong các cuộc chơi đó không hợp lẽ phải, song chỉ nhờ may rủi mà được, nhiều khi người được chẳng đáng được, nhưng chỉ vì khôn khéo và mưu mẹo. Cho nên như thế là không hơp lẽ phải. Con sẽ nói : Chúng tôi đã thỏa thuận như thế. Thoả thuận này chỉ có tác dụng là cho thấy người được của không được cách bất công, nhưng không phải do đó mà sự thỏa thuận kia trở nên hợp lý và trò chơi cũng hợp lý. Vì tiền được phải là phần thưởng cho tài khéo nay nó trở nên phần thưởng cho số may rủi, là cái chẳng đáng được thưởng gì cả, vì may rủi đâu có tùy ở ta.

Đàng khác, các trò chơi ấy mang tên là tiêu khiển, được bày ra để giải trí. Tuy vậy, chúng chẳng giải lao gì, trái lại, bắt ta lao lung nhiều. Chẳng lao lung sao lại phải vò đầu bóp trán đem hết tinh thần chú ý vào đó, tâm trí lại xôn xao bởi bao lo lắng, sợ nọ sợ kia, hồi hộp, hối hả ? Có sự chú ý nào buồn thảm, âm u và rầu rĩ bằng sự chú ý của người chơi ? Nào không ai được nói gì về ván chơi, nào không được cười đùa, không được ho hắng ! Nếu không giữ là họ đâm khùng liền !

Cuối cùng, chỉ ai được thì người ấy vui. Cái vui ấy không bất công sao được, vì nó chỉ vui khi bạn nó mất mát và buồn khổ ? Kiểu trò chơi ấy chắc chắn là đê tiện ! Vì ba lý ấy, các trò chơi ấy bị cấm. Vua Thánh Lu-y, khi biết Bá Tước xứ Ăng-giu (Anjou) anh em của ngài và quan Gô-chi-ê Nơ-mua (Gautier de Nemours) đáng bạc, thì dù đang lâm bệnh ngài cũng chỗi dậy lảo đảo đi đến phòng các ông kia, cầm bàn cờ, cầm con súc sắc và một nắm tiền bạc ném qua cửa sổ xuống biển trong một cử chỉ phẫn nộ. Cô Sara thánh thiện và thanh khiết thưa với Chúa về lòng trong trắng vô tội của mình : “Chúa ôi! Chúa biết con không hề trà trộn trong đám người cờ bạc”.

--- o0o ---