Đức Mẹ

LINH MỤC LIVIO GIÁM ĐỐC ĐÀI RADIO MARIA  PHỎNG VẤN VICKA

VỀ THIÊN ĐÀNG, LUYỆN NGỤC VÀ HỎA NGỤC

Ngày 14/09/2005    

 
    Cha Livio:  Hãy nói cho cha biết lúc đó là lúc nào và con ở đâu? 
 
    Vicka:  Chúng con đang ở trong một ngôi nhà nhỏ của Jacob thì Đức Mẹ hiện đến.  Đó là một buổi chiều khoảng 3 giờ 20. 
 
    Cha Livio:   Có phải con đang chờ cho giờ hiển linh lúc ấy không? 
 
    Vicka:  Dạ thưa không.  Jacob và con mới trở về từ Citluk và chúng con tới nhà của Jacob có cả mẹ của anh ấy ở đấy.  Trong ngôi nhà của Jacob chỉ có một phòng và một nhà bếp.  Mẹ của Jacob đi ra ngoài lấy vài món ăn bởi vì sau đó chúng con phải đi lễ.  Trong khi chờ đợi, Jacob và con bắt đầu mở cuốn album ra để coi hình.  Thình lình từ trên ghế trường kỷ Jacob tụt xuống đất trước cả con, ngay lúc ấy con biết rằng Đức Mẹ tới.  Đức Mẹ nói ngay với chúng con:  “Vicka và Jacob, hãy đi với Mẹ để viếng Thiên Đàng, Luyện Ngục và Hỏa Ngục.”  Con tự nhủ:  “Nếu Mẹ muốn thì điều đó được mà.”  Nhưng Jacob thì nói với Mẹ:  “Mẹ hãy đem Vicka đi vì Vicka còn có nhiều anh em.  Đừng đem con đi vì con là người con duy nhất.”  Jacob nói vậy là vì Jacob không muốn đi.  (Lúc đó Jacob mới 10 tuổi). 
 
    Cha Livio:  Sự thực Jacob cứ tưởng là đi rồi sẽ không bao giờ trở lại.  (Sự miễn cưỡng của Jacob thật là một điều may mắn bởi vì câu chuyện trở nên đáng tin và thực tế hơn). 
 
    Vicka:  Vâng, Jacob nghĩ sẽ không trở lại nữa và tưởng phải ra đi vĩnh viễn.  Lúc đó, con nghĩ phải cần bao nhiêu tiếng, hay bao nhiêu ngày để làm chuyện này, và tự hỏi là chúng con lên trời hay xuống âm ty đây.  Nhưng ngay tức khắc Đức Mẹ nhấc con lên bằng cánh tay mặt và  Jacob bằng cánh tay trái rồi mở toang nóc nhà ra để đưa chúng con đi. 
 
    Cha Livio:  Có phải Đức Mẹ mở mọi thứ ra không? 
 
    Vicka:  Không, Đức Mẹ không mở mọi thứ ra, mà chỉ mở phần nào để qua.  Và chỉ trong chốc lát chúng con tới Thiên Đàng.  Trong khi bay lên cao, con nhìn xuống thì thấy nhà cửa rất nhỏ, nhỏ hơn cả khi chúng con nhìn thấy trên máy bay nữa. 
 
    Cha Livio:  Con có nhìn xuống trái đất trong lúc đang bay lên không? 
 
    Vicka:   Trong lúc đang bay lên trời cao chúng con nhìn xuống phía dưới đất. 
 
    Cha Livio:  Con đã thấy những gì? 
 
    Vicka:  Con thấy cái gì cũng nhỏ hết, nhỏ hơn khi chúng con đi máy bay.  Lúc đó con nghĩ:  “Ai biết được phải mất bao nhiêu ngày giờ.”  Vậy mà trong phút chốc chúng con đã tới nơi.  Con đã thấy một khoảng không gian rất lớn. 
 
    Cha Livio:  Cha đã đọc ở một cuốn sách nào đó nói, nhưng không biết có đúng không là ở đó có một cái cửa, và có một người lớn tuổi đứng bên cạnh? 
 
    Vicka:  Đúng rồi, nơi đó có một cánh cửa bằng gỗ. 
 
    Cha Livio:  Lớn hay nhỏ? 
 
    Vicka:  Lớn lắm. 
 
    Cha Livio:  Đó là điều quan trọng.  Có nghĩa là có rất nhiều người đã vô cửa đó.  Cửa đó mở hay đóng vậy? 
 
    Vicka:  Cửa đóng, nhưng Đức Mẹ đã mở nó ra và chúng con bước vô. 
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ mở như thế nào?  Có phải cánh cửa tự mở ra không? 
 
    Vicka:  Phải.  Khi chúng con tới gần thì cánh cửa tự mở. 
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ là cửa Thiên Đàng mà. 
 
    Vicka:  Bên phía tay phải của cánh cửa là Thánh Phêrô.   
 
    Cha Livio:  Làm sao con biết được đó là Thánh Phêrô? 
 
    Vicka:  Con biết ngay là ngài.  Với chiếc chìa khóa nhỏ.  Với hàm râu có vẻ dầy cứng, và mái tóc nữa. 
 
    Cha Livio:  Ngài đứng hay ngồi? 
 
    Vicka:  Dạ đứng ngay bên cửa.  Lúc vô chúng con tự bước đến, có lẽ ba hoặc bốn mét thôi, chúng con không thăm toàn cõi Thiên Đàng nhưng Đức Mẹ đã tạo cho chúng con một cảm nhận về Thiên Đàng. Chúng con thấy một vùng mênh mông bao bọc bằng ánh sáng không hề hiện hữu trên trái đất.  Chúng con thấy những người trên đó không ai mập hay ốm nhưng tất cả đều bình đẳng, và họ mặc ba mầu áo:  xám, vàng hay đỏ.  Họ tản bộ, ca hát, và cầu nguyện.  Trên đó có rất nhiều thiên thần nhỏ bay lượn.  Đức Mẹ nói với chúng tôi:  "Các con hãy nhìn xem người trên này họ hạnh phúc dường bao."  Và niềm vui đó không thể diễn tả được vì trên trái đất không hề có. 
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ cho con thấy thực chất Thiên Đàng là hạnh phúc không bao giờ ngừng.  “Có niềm vui Thiên Đàng” như Đức Mẹ đã nói trong một sứ điệp. Con đã thấy con người trên đó thật hoàn hảo không một khuyết điểm thể lý.  Để hiểu được khi có sự phục sinh thân xác thì chúng ta sẽ có một thể xác vinh hiển như Chúa Giêsu. Tuy nhiên Cha muốn biết loại áo mà họ mặc có phải là loại áo chùng thắt ngang lưng? 
 
    Vicka:  Dạ phải. 
 
    Cha Livio: Nó dài tới chân hay ngắn? 
 
    Vicka:  Áo dài tới gót chân. 
 
    Cha Livio:  Áo mầu gì? 
 
    Vicka:  Xám, vàng hay đỏ. 
 
    Cha Livio:  Theo con những mầu sắc đó có nghĩa gì không? 
 
    Vicka:  Đức Mẹ không nói, nhưng khi Mẹ muốn thì Mẹ sẽ giải thích. Lúc đó Mẹ không nói tại sao áo chùng đó có 3 mầu khác nhau. 
 
    Cha Livio:  Còn các Thiên Thần thì sao? 
 
    Vicka:  Các Thiên Thần giống như các trẻ thơ vậy. 
 
    Cha Livio:  Họ có thân thể trọn vẹn không hay chỉ có cái đầu như trong nền nghệ thuật của Baroque vậy? 
 
    Vicka:  Họ có trọn vẹn thân mình. 
 
    Cha Livio:  Họ có mặc áo chùng dài không? 
 
    Vicka:  Có, nhưng áo của họ ngắn thôi. 
 
    Cha Livio:  Con có thấy đôi chân của họ không? 
 
    Vicka:  Có chứ vì họ không mặc áo dài nên thấy rõ. 
 
    Cha Livio:  Họ có cánh nhỏ phải không? 
 
    Vicka:  Dạ, có đôi cánh nhỏ và bay lượn phía trên đầu những người trong đó. 
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ có nói gì về những vụ phá thai không?  Người có nói đó là một trọng tội, và những ai làm việc đó phải trả lẽ.  Các thai nhi không có lỗi lầm gì, ngược lại họ là những Thiên Thần nhỏ bé. Theo như con nói thì một số Thiên Thần nhỏ trên Thiên Đàng là những thai nhi bị phá thai hay sao? 
 
    Vicka: Đức Mẹ không nói những Thiên Thần nhỏ trên Thiên Đàng là những thai nhi bị giết chết. Mẹ nói phá thai là một trọng tội, những ai phạm tội đó sẽ phải trả lời trước mặt Chúa, nhưng các thai nhi thì không có lỗi gì hết. 
 
    Cha Livio:  Con có đến Luyện Ngục không?    
 
    Vicka:  Dạ sau đó chúng con tới Luyện Ngục. 
 
    Cha Livio:  Từ Thiên Đàng xuống Luyện Ngục có xa lắm không? 
 
    Vicka:  Dạ không, Luyện Ngục ở ngay bên cạnh.  
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ đem các con đi chứ? 
 
    Vicka;  Dạ phải. 
 
    Cha Livio:  Các con đi bộ hay bay? 
 
    Vicka:  Không, chúng con bay. 
 
    Cha Livio:  Cha hiểu Đức Mẹ đã đem các con đi từ Thiên Đàng tới Luyện Ngục bằng cách dắt tay các con đi. 
 
    Vicka:  Luyện Ngục là một nơi mênh mông. Trong Luyện Ngục, chúng con không thấy người nhưng chỉ thấy một làn sương khói mờ dầy đặc và con cảm thấy… 
 
    Cha Livio:  Con thấy thế nào? 
 
    Vicka:  Con thấy những người dưới đó đang đau khổ.  Con nghe thấy những tiếng ồn ào… 
 
    Cha Livio:  Cha mới gửi sách của cha tới nhà xuất bản, cuốn sách tựa đề là:  “Tại sao tôi tin Mễdu”, trong đó cha viết rằng trong Luyện Ngục người ta nghe có tiếng khóc lóc, kêu la, va chạm đánh đấm…có phải không?  Cha cũng thấy khó mà diễn tả cho đúng trong ngôn ngữ Ý để gây cảm thức về những điều con nói bằng tiếng Croát với khách hành hương vậy. 
 
    Vicka:  Cũng không thể nói rằng họ cảm thấy như bị va chạm, khóc than vì con không nhìn thấy người dưới đó, không giống như Trên Đàng. 
 
    Cha Livio:  Vậy thì con cảm thấy như thế nào? 
 
    Vicka:  Con cảm thấy họ đang đau khổ.  Trạng thái đau khổ này rất khác lạ.  Con nghe thấy tiếng động và đồng thời nghe có tiếng động như bị đánh đập… 
 
    Cha Livio:  Có phải họ đánh đập lẫn nhau không? 
 
    Vicka:  Con cảm thấy như vậy, nhưng con không thấy được.  Cha ơi, thật khó mà diễn tả khi không thấy. Thật là khác biệt giữa cảm nhận và nhìn thấy. Trên Thiên Đàng chúng con thấy họ tản bộ, cầu nguyện và ca hát, như vậy con có thể thuật lại một cách chính xác.  Nhưng Luyện Ngục thì con chỉ thấy làn sương khói dầy đặc thôi. Những linh hồn dưới đó họ chờ những lời cầu nguyện của chúng ta để họ có thể bước ra khỏi nơi đó. 
 
    Cha Livio:  Họ có quan tâm đến lời cầu nguyện của chúng ta không? 
 
    Vicka:  Đức Mẹ nói các linh hồn đang được thanh luyện nơi Luyện Ngục trông vào lời cầu nguyện của chúng ta để họ có thể ra sớm chừng nào hay chừng đó.     
 
    Cha Livio:  Vicka, ánh sáng trên Thiên Đàng chúng ta có thể giải thích được như là nơi có sự hiện diện thiêng liêng cuốn hút con người vào trong nó, là nơi mà người ta nhận ra đó là nơi hạnh phúc. Trái lại, theo con, điều gì được nêu ra nơi có làn sương khói của chốn luyện ngục? 
 
    Vicka:  Đối với con, làn khói đó là dấu chỉ của sự hy vọng, hy vọng chắc chắn sẽ về Thiên Đàng. 
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ kêu gọi chúng ta cầu nguyện cho các linh hồn trong Luyện Ngục đúng không? 
 
    Vicka:  Vâng, Đức Mẹ nói họ cần lời cầu nguyện của chúng ta để được về Thiên Đàng. 
 
    Cha Livio:  Như vậy có nghĩa là lời cầu nguyện của chúng ta sẽ rút ngắn thời gian đền tội của họ? 
 
    Vicka:  Nếu chúng ta cầu nguyện nhiều hơn cho họ thì họ sẽ về Thiên Đàng nhanh chóng hơn. 
 
    Cha Livio:  Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện về Hỏa Ngục được chứ? 
 
    Vicka:  Vâng, chúng con đã thấy một vùng biển lửa. 
 
    Cha Livio:  Chẳng phải vì tò mò đâu, nhưng cho cha biết:  Con có cảm thấy nóng không? 
 
    Vicka:  Dạ có. Chúng con đứng gần đó và trước mặt chúng con toàn là lửa. 
 
    Cha Livio:  Cha hiểu. Đằng khác Chúa Giêsu cũng nói về ngọn lửa thiêu đời đời. 
 
    Vicka:  Chúng con ở đó với Đức Mẹ.  Đối với chúng con nó khác lạ, cha hiểu không? 
 
    Cha Livio:  Cha hiểu, bởi vì chúng con chỉ là khán giả không phải là diễn viên trong màn kịch khủng khiếp đó. 
 
    Vicka:  Chúng con đã chứng kiến cảnh những người trước khi rơi vô khối lửa… 
 
    Cha Livio:  Xin lỗi đã ngắt lời, vùng lửa đó nhỏ hay lớn? 
 
    Vicka:  Đó là một biển lửa mênh mông. Trước khi họ bước vô đó thì họ rất bình thường nhưng sau khi ngã vô biển lửa đó rồi thì họ biến dạng hoàn toàn, họ giống như một quái thú khủng khiếp. Con nghe có nhiều tiếng gầm thét giận dữ nguyền rủa dữ dội. 
 
    Cha Livio:  Trạng thái biến dạng con người trở thành quái vật đó là sự thù hằn chống đối Thiên Chúa. Cha có chút tò mò, những người biến thành quái thú đó họ có sừng không? 
 
    Vicka:  sừng? 
 
    Cha Livio:  Sừng như quỉ vậy đó? 
 
    Vicka:  Dạ có, giống như khi cha thấy một con người. Thí dụ một người con gái rất đẹp có mái tóc vàng. Cô ta như người thường trước khi rơi vô lửa nhưng sau đó cô ta biến dạng thành một quái vật, cha cứ nghĩ như cô ta chưa bao giờ là một con người cả. 
 
    Cha Livio:  Marija nói với cha trong một cuộc phỏng vấn là trong một cuộc hiển linh Đức Mẹ cho các con thấy hỏa ngục, như thấy người con gái tóc vàng này, khi cô ta bước ra khỏi vùng lửa thì cô ta biến thành quái thú có sừng và có đuôi đúng vậy không? 
 
    Vicka:  Đúng như vậy. 
 
    Cha Livio:  Vấn đề mà con người biến thành quái thú khủng khiếp, có sừng và có đuôi, đối với cha cái đó có nghĩa họ thành quỉ dữ rồi? 
 
    Vicka: Dạ đúng, họ giống như quỉ vậy đó.  Sự biến đổi của họ thật nhanh chóng. Trước khi rơi vào lửa họ là con người bình thường, và khi họ quay ra thì họ đã biến dạng rồi. Đức Mẹ nói với chúng con rằng:  “Những người mà chúng con thấy trong địa ngục này là họ tự ý lựa chọn con đường đó, bởi vì họ muốn xuống đây. Những người sống trên trái đất chống lại Thiên Chúa là đã bắt đầu sống trong hỏa ngục rồi và họ tiếp tục con đường đó.” 
 
    Cha Livio:  Đức Mẹ nói vậy thật à? 
 
    Vicka:  Dạ phải. 
 
    Cha Livio:  Có phải Đức Mẹ đã nói những lời như trên mà chỉ biểu lộ ra một khái niệm như thế rằng những người xuống hỏa ngục là những người đã chọn cho mình con đường để đi đến hỏa ngục bằng việc kiên trì chống lại Thiên Chúa cho đến cùng? 
 
    Vicka:  Phải, những người chống đối Chúa thì xuống đó. Thiên Chúa không gửi ai xuống đó cả. Chúng ta có thể tự gìn giữ mình được mà. 
 
    Cha Livio:  Có phải Thiên Chúa không bắt ai xuống hỏa ngục? Đức Mẹ nói như vậy hay con nói vậy? 
 
    Vicka:  Thiên Chúa không đày ai xuống đó.  Đức Mẹ cũng nói vậy.  Tại họ muốn xuống đó là ý muốn của họ. 
 
    Cha Livio:  Cha đọc ở đâu đó là Đức Mẹ nói chúng ta không cần cầu nguyện cho những linh hồn trong hỏa ngục có đúng không? 
 
    Vicka:  Chúng ta không cần phải cầu nguyện cho họ. Đức Mẹ nói không cần phải cầu cho họ, nhưng cầu cho các linh hồn trong Luyện Ngục. 
 
    Cha Livio:  Đằng khác những kẻ bị đày trong địa ngục chắc chắn họ không muốn chúng ta cầu nguyện cho họ. 
 
    Vicka:  Họ không cần đâu thưa cha. 
 
    Thuan Ha (Mir-peace-shalom)